Đô thị sầm uất dưới ánh đèn đường mờ ảo và dòng xe nườm nượp, cây cầu được xem là biểu tượng của thành phố Đương Châu có hai bóng người lướt qua nhau, vốn giống như người lạ nhưng nếu bắt được khoảnh khắc này thì chứa đựng bao tâm tư.
Mùa hạ năm ấy, Đào Tâm chuyển về từ nước ngoài và nhập học tại Trung học phổ thông Nhất Trung, cô là người gốc Trung nhưng nhà chính lại đặt tại Anh quốc, do đó Trung học cơ sở năm hai cô ra nước ngoài. Đương Châu vẫn giống như trong kí ức của cô, không thay đổi quá nhiều nhưng hình như Nhất Trung mới xây trường cho nên đối với cô không khỏi bỡ ngỡ.
Buổi sáng đến trường làm thủ tục nên chưa phải đi học vội, cô dành một buổi chiều và dọn dẹp đồ đạc trong căn phòng. Căn phòng mà cô sống từ bé, dù thời gian qua cô không sống ở đây thì người giúp việc cũng không dám tùy tiện bước vào. Góc tủ, một chiếc thẻ tên và nhành hoa khô be bé đặt cạnh nhau, rất nhanh thu hút sự chú ý của cô, thẻ tên của Đặng Anh Huy, hoa cũng là của cậu ấy, Tâm thích thầm Huy 3 năm rồi, không dài cũng chẳng ngắn, nhưng đối với cô, 3 năm này giống như 3 thế kỷ.
Cô còn đang thất thần, từ ngoài cửa vang lên tiếng gõ, giọng điệu thúc giục của quản gia: “Cô chủ, cô đã sắp xếp đồ xong chưa? Bà chủ đã ở dưới lầu đợi cô rồi”.
Đào Tâm thở dài, lẳng lặng cất thẻ tên và hoa khô vào chỗ cũ sau đó đi mở cửa, bày ra một bộ biếng nhác: “Chú Khương, chú nói với mẹ cháu, bảo là cháu có hẹn với các bạn cũ đã lâu không gặp nên mẹ cứ đi trước đi”. Sau đó không cho người có thời gian đáp lại, Đào Tâm đã nhanh chóng đóng sầm cửa lại để mặc chú Khương bên ngoài khẽ lắc đầu, cô chủ của họ vẫn như vậy.
Thật ra cũng không hẳn là vậy, đơn giản vì cô không thích mấy buổi tiệc trà vô ý nghĩa và hôm nay cô có hẹn với bạn thật.
Khoảng 18h, một chiếc Jaguar XE rời khỏi cổng.
Đào Tâm cầm vô lăng lao trên đường, đây không phải lần đầu cô lái xe nhưng là lần đầu được sử dụng tốc độ như vậy ở thành phố này, bởi vì bây giờ cô mới đủ tuổi. Một lát sau, chiếc xe dừng ở trước trung tâm thương mại Tổng Thống. Đào Tâm bước xuống, trước cửa trung tâm thương mại đã xuất hiện một cô nàng, nhìn trông khá non nớt nhưng cũng là tay chơi giới nhà giàu, từ trên xuống dưới chỗ nào cũng hàng hiệu cả.
Lúc cô nàng nhìn thấy Đào Tâm liền bỏ hết hình tượng mà chạy lại: “Đi thôi, dắt cưng đi mua sắm rồi tham quan Đương Châu”. Tôn San vui vẻ ôm lấy khuỷu tay Đào Tâm rồi kéo cô đi.
Trung tâm thương lại lớn nhất Đương Châu quả thực không làm ai thất vọng. Khu mua sắm lớn nhất được đặt ở chính giữa, Đào Tâm và Tôn San tiến vào.
Tôn San nhìn qua kệ túi rồi rầu rĩ: “Quý này Chanel mới ra mẫu túi, bản giới hạn chỉ có hai chiếc duy nhất, tiếc rằng nó đã vào tay người khác mất”.
Đào Tâm liếc nhìn cô, hỏi giống như đó là điều tất nhiên: “Chẳng phải chỉ có hai chiếc thôi sao, đừng buồn, tháng trước khi về đã đặt riêng cho chị một mẫu, tầm cuối tháng này sẽ được giao đến”.
Không hổ là phú bà!
Tôn San nhanh chóng khôi phục vẻ mặt tươi cười, hơn Đào Tâm hai tuổi mà độ chín chắn lại không bằng. Cùng lúc đó, ngoại trừ chiếc túi HERMÈS màu trắng còn lại đều được thanh toán hết, chiếc thẻ đen lấp lánh được nhân viên thanh toán cầm mà cứ run cả lên. Sau đó túi được vận chuyển về nhà của hai người trước, thời gian còn sớm nên Tô San quyết định đến thư viện bên kia.
Hai người chọn một góc để ngồi, Tô San đi lấy cà phê trước. Bỗng, từ sau vang lên tiếng nói, nghe qua là giọng của một người chăm chỉ luyện thanh đây mà. Nhưng đối với Đào Tâm thì chất giọng này quen tai thật, cô muốn quay lại để xác nhận nhưng chỉ nhìn được bóng lưng của người đó, hình như là áo sơ mi trắng, đang đeo tai nghe.
Cậu nam áo sơ mi trắng: “Ồ, vậy sao? Chuyện đó có liên quan gì đến tôi chứ …”
Câu cuối cậu nam kia nói bé quá, cô không nghe được, cuối cùng chỉ nghe được giọng cười khác. Lúc Tô San quay lại, cậu nam kia cũng đứng dậy rời đi, hình như được mấy bước liền dừng một lúc, sau đó lại đi tiếp.
Tô San ngồi xuống, đẩy ly cà phê đến trước mặt Đào Tâm: “Nào uống đi, chị có xem qua diễn đàn trường em học bên Anh, nhiều người theo đuổi em lắm hử? Xem, hoa đào bay phấp phới cả mà không ai đến dập à?”
Đào Tâm cười cười, cô nghịch ly cà phê: “Không có, bọn họ đều nói nhảm”.
Tôn San bĩu môi: “Nói nhảm? Được cho rằng bọn họ nói nhảm đi, nhưng em có gặp được cậu ấy không?”
Đào Tâm thoáng ngừng, chăm chăm nhìn Tô San như muốn hiểu xem “cậu ấy” là ai. Tô San cũng thoáng ngừng, xong hiểu được đành cười bất lực: “Không biết thật? Xem ra là không gặp nhau, sau khi em sang Anh, Huy cũng xin nghỉ, cậu ta không nói lý do nhưng mà lần đó ra sân bay lấy hàng thì chị bắt gặp cậu ấy, thấy cậu ấy lên chuyến bay đến Anh. Đùa chứ, đừng nói là đi tìm em đấy nhé?”
Đào Tâm rốt cuộc cũng biết “cậu ấy” là ai, cô nghe xong cũng không khỏi ngạc nhiên, Huy cũng đến Anh sao? Nhưng mà tìm cô? Không, cậu ta nếu tìm cô tại sao cô không biết chứ, chi bằng đừng tự mình đa tình, nếu không ngày sau lại đau lòng. Dưới cái nhìn mong chờ của Tôn San, cô chỉ cười rồi lắc đầu cho qua.
Nhận ra khó xử của Đào Tâm, Tôn San cũng đổi chủ đề. Bọn họ ngồi nói thêm một lúc rồi đều trở về.
Đêm nay thời tiết đầu thu mát mẻ, Đào Tâm nằm giường không ngủ được. Dường như cô thiếu ngủ từ bao lâu rồi nhỉ? À, bốn năm trước. Lần đầu cô gặp Huy là khi 12 tuổi, cô không hiểu cậu, cũng không biết gì về cậu, chỉ là nhân danh cái đẹp nên cô mới để ý, sau đó khéo ý gặp được cậu ở Trung học cơ sở, từ đó thầm thương, thật ra cô là người mạnh mẽ, cũng rất nhiều lần chủ động theo đuổi nhưng Huy luôn tránh mặt, điều này khiến cô buồn bực.
Lúc này đã là 11h hơn, cô lặng lẽ rời khỏi nhà bằng cửa sau tránh camera.
Đường phố ở Đương Châu về đêm sẽ không nhộn nhịp trừ khi có lễ tết hay dịp đặc biệt nào đó, Đào Tâm mặc áo phông và quần jeans chạy mấy vòng rồi dừng lại ở công viên, cô ngồi xuống ghế đá gần đó thở hổn hển. Dáng người đẹp cũng nhờ vào luyện tập cả, đâu phải tự nhiên mà đẹp đâu. Bỗng một bóng người tiến lại gần, Đào Tâm hết hồn, còn tưởng ma, lúc nghe thấy nhịp thở của người ta thì mới ổn định lại, hình như cũng thở hổn hển, chắc mới chạy bộ về. Nhưng mà trọng tâm là, chẳng nhẽ cũng có người thích chạy bộ đêm giống cô à?
Cô vừa muốn cất tiếng hỏi, người đó đã khuất bóng lưng, ánh đèn mờ ảo chiếu rọi xuống, cô mơ hồ nhìn bóng lưng vô cùng quen mắt.
Bình luận