Tối?

Sai lầm – Chap 1

Tất cả các Chapter trong Sai lầm
A+ A-

“Cậu chủ, cô Hân mất tích rồi.”

“Sao? Đứa mù như cô ta thì đi được đâu?”

Buông lại câu nói chế giễu ấy, hắn không chút nhân nhượng mà cúp máy ngang. Hắn thì lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng chẳng bao giờ quan tâm hay để ý đến cô. Đây không biết là lần thứ bao nhiêu mà cô mất tích rồi, và cũng không biết là lần thứ bao nhiêu hắn vô tâm đến vậy.

Nhưng như thế thì có đáng là bao so với những nỗi đau mà hắn trải qua? Năm 16 tuổi cái độ tuổi vốn tươi trẻ đẹp đẽ, thì ba hắn lại mất sau một cuộc hoả hoạn, vì lòng dũng cảm, thương người mà ba hắn đã hi sinh thân mình để cứu một đứa trẻ bướng bỉnh tự gây ra thảm hoạ, đứa trẻ đó lại chính là cô- Thiên Hân. Còn mẹ hắn sau cú sốc tâm lý ấy đã phải vào viện điều trị, từ đó cho đến nay bà luôn cũng quên mọi chuyện, nhưng bà lại luôn nhớ về hình ảnh người chồng của mình bị cháy rụi trong khói lửa.

Từ đó trở đi, hắn phải tự chăm lo mọi việc trong gia đình, hắn thôi học để có thể làm việc kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ. Hắn phải trưởng thành sớm, không chỉ gánh vác gia đình mà hắn còn phải gánh vác từng nỗi đau, nỗi khổ một. Nhưng hắn chưa từng than vãn, mà hắn từng bước một cố gắng, từng bước một đứng trên đôi chân của mình.

Mà khốn nạn thay hắn lại quên rằng, mình và cô còn được lên duyên vợ chồng. Chính vì vậy hắn đã dồn ép hết mọi sự đau thương, sự cùng cực của cuộc sống mà hoá nó thành nỗi căm hận đối với cô. Hắn hận cô tới nỗi lúc nào cũng khinh thường, phỉ báng cô, lúc nào cũng không từ một chút thủ đoạn nào mà làm tổn thương cô, hắn muốn cô cũng phải trải qua cái cảm giác đau đớn, tủi thân như hắn lúc này.

Ấy vậy, mà hắn lại chẳng thèm để tâm rằng, sau sự sai lầm lớn của mình, Thiên Hân cũng đã chịu một nỗi đau khôn nguôi. Đúng vậy! Cô đã bị cướp đi đôi mắt ấy, cướp đi ánh sáng duy nhất của cuộc đời cô . Lúc đấy cô đã khóc rất nhiều, khóc cho sự ngu dốt của mình, khóc cho người đã hi sinh cứu giúp, khóc cho cả chính tương lai tăm tối của mình.

Cô cũng biết chứ, biết rằng hắn hận cô đến nhường nào, thế nên cô chẳng bao giờ đòi hỏi, chẳng bao giờ xin hắn phải yêu thương mình, cô chỉ muốn, chỉ muốn chăm sóc hắn ở những năm tháng ngắn ngủi, cô muốn dùng sự cảm thông, sự chia sẻ từ tận đáy lòng mình để chữa lành vết thương của hắn.

Nhưng có lẽ, quá muộn rồi.

Thời gian có lẽ sẽ chữa lành được những nỗi đau, nhưng không thể cứu vớt được con tim. Trái tim của hắn đã in hằn quá nhiều vết sẹo, quá nhiều sự bi thương. Hắn năm ấy, là một cậu nhóc 16 tuổi, mất ba.

(…)

“Cậu chủ, bình thường giờ này là cô chủ đã phải về rồi đó ạ. Chúng ta có nên đi tìm…”

“Cô mù chứ không phải què. Tự đi được thì tự về được.”

Không cho bác quản gia nói hết câu hắn dùng sự cáu giận của mình mà phản đáp. Hắn cũng quen với mấy lần như vậy rồi, cứ hễ lần nào cô giở chứng là lại biến mất, chẳng một tung tích gì cả.

Nhưng có lẽ hôm nay lại có gì đó khác khác, tại tầm này cũng 9, 10 giờ tối rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng cô đâu cả, hắn tuy ngoài mặt bảo không để tâm vậy thôi chứ trong lòng cũng có chút thắc mắc. Bởi hắn biết, dù cô có hay tự ý đi lung tung, nhưng chưa lúc nào qua đêm ở bên ngoài, vì vừa nguy hiểm vừa tốn thời gian.

Đang mải suy nghĩ miên man thì có ai đó gọi điện tới. Bác quản gia tính nhấc máy nghe thì hắn chặn lại bảo:

“Để tôi.”

Nói rồi hắn chủ động nhấc máy lên một hồi như đầu dây bên kia vẫn không nói gì, hắn chỉ nghe được một chút sự ồn ào từ đầu dây bên kia, một sự hỗn loạn kì lạ. Tưởng rằng là ai đó chọc phá mình, nên đã đang mệt mỏi lại còn bị trêu đùa vậy, Minh Quân liền cau mày tỏ ra sự khó chịu tính dập máy thì đầu dây bên kia có ai đó vội vã nói:

“Cậu Minh Quân phải không ạ? Thưa cậu, 6 giờ sáng mai mong cậu đến nhận thi thể của vợ!”

Tags: read novel Sai lầm – Chap 1, novel Sai lầm – Chap 1, read Sai lầm – Chap 1 online, Sai lầm – Chap 1 chapter, Sai lầm – Chap 1 high quality, Sai lầm – Chap 1 light novel, ,

Bình luận

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chapter 1