Tối?

Chap 6- Đứa con của tôi.

Tất cả các Chapter trong Đứa con của tôi!
A+ A-

“Cười đi. Cô cười rất đẹp!”

Khánh Luân nói rồi không tự chủ mà đưa tay lên chạm vào mặt cô.

Ngọc Nhi nghe vậy có đôi chút bất ngờ. Đây là lần đầu tiên hắn khen cô kể từ sau khi họ không còn làm bạn. Liệu cô có nên cảm thấy vui không?

Không chỉ riêng cô mà ngay cả hắn cũng không tin được mình đã phát ra câu nói đó. Nhưng hắn không rụt tay lại, không phản xạ gắt gỏng, chỉ nhẹ nhàng mơn trớn trên gò má ửng hồng vì ngượng ngùng của cô.

Hắn cảm thấy có chút thoải mái, thư giãn. Bởi chí ít ngay khoảnh khắc này, họ không nhớ về nỗi đau mà bản thân gây ra cho nhau. Đương nhiên hắn biết mình có sai, sai khi hiểu cô yếu ớt vẫn phạt cô nhịn ăn, sai khi biết cô sợ tối vẫn bắt cô trong căn phòng đó. Nhưng hắn phải làm sao đây, Ngọc Nhi bây giờ đã không còn như trước.

Không còn vẻ hồn nhiên ngây thơ nữa rồi. Khônh còn là Ngọc Nhi mà hắn yêu thương, chiều chuộng nữa. Thời gian… đã thay đổi cô ấy quá nhiều.

Vì quá xấu hổ kèm sự hối lỗi trong thâm tâm, Ngọc Nhi vội né tránh tay hắn rồi khẽ giọng bảo:

“Anh ăn đi, không nguội mất.”

Nhìn cái nét hấp tấp, vụng về của cô khi đưa thức ăn vào miệng hắn với tâm thế có chút hoảng loạn, khiến hắn bất giác nở nụ cười. Hắn chợt cảm thấy… có chút đáng yêu.

Ăn tối xong, trong lúc hắn đang tắm rửa, Ngọc Nhi cẩn thận, chu đáo thay chăn ga gối đệm cho hắn. Bởi nguyên tuần qua, hắn cũng ít về nhà, nên hầu như giường đã bám bụi hết rồi, nếu cứ để vậy mà ngủ thì e rằng ngứa chế.t mất.

Sửa soạn xong, đang tính bước ra khỏi phòng thì cũng là lúc hắn đi ra. Khánh Luân nghiêm nghị hỏi:

“Đi đâu?”

Nghe vậy, Ngọc Nhi giật mình thon thót, cô như bị hắn sờ gáy vậy. Do cô đã tự tiện đi vào phòng hắn mà chưa có sự cho phép, có lẽ hắn ghét điều này. Bởi bình thường phòng ngủ là nơi riêng tư của hắn, chỉ có một số người giúp việc quen thuộc mới được vào dọn dẹp, nhưng vì dạo này hắn hay cáu kỉnh, bực bội nên căn phòng hầu như bị đóng chặt. Lo cho sức khoẻ của hắn, Ngọc Nhi mới lén vào để lau dọn. Ấy vậy cũng bị hắn bắt cho được.

Cô run rẩy, lo lắng đầu óc không chú tâm nổi vào câu hỏi, vội đáp:

“Em… chỉ thay ga giường cho anh thôi.”

“Tôi hỏi giờ cô tính đi đâu?”

Hắn cau mày nhắc lại câu hỏi. Bấy giờ Ngọc Nhi vẫn ngơ ngác nhìn hắn, mãi một chốc mới hiểu được:

“Em sang phòng đối diện. Anh cần gì cứ gọi.”

Phòng đối diện? Đó không phải là một căn phòng chứa đồ sao? Vốn trước đây cô hay ngủ ở đấy thay phòng khách, bởi ít nhất nó không lạnh lẽo, u ám như phòng khách cuối tầng. Không những vậy đèn phòng khách đôi khi còn có chút bất ổn.

Nghe rồi, Khánh Luân khó chịu kéo cô ngồi thụp xuống giường.

“Ngủ đi. Ở đây có đèn.”

“Không… không sao. Em ngủ ở đấy quen rồi!”

Ngọc Nhi hoảng loạn phản kháng lại. Nhưng có vẻ càng khiến hắn kiên định hơn với quyết định của mình.

Là bao lâu nay hắn không để ý, dù hắn có tồi tệ đến đâu, nhà hắn cũng đâu phải nghèo khó đến mức để cô ngủ nhà kho. Nghĩ lại, hắn thấy mình thật khốn nạn!

“Ngọc Nhi, nếu cô không muốn có bầu lần 2. Thì im mồm mà ngủ đi.”

Tags: read novel Chap 6- Đứa con của tôi., novel Chap 6- Đứa con của tôi., read Chap 6- Đứa con của tôi. online, Chap 6- Đứa con của tôi. chapter, Chap 6- Đứa con của tôi. high quality, Chap 6- Đứa con của tôi. light novel, ,

Bình luận

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chapter 6