Tối?

Chap 17- Đứa con của tôi!

Tất cả các Chapter trong Đứa con của tôi!
A+ A-

“Nhớ cậu, thật sự rất nhớ cậu. Ngọc Nhi của tớ!”

Chiếc vòng tay ấy là vật định ước tình bạn của hắn và cô.

Nhưng sau khi cô lừa dối Khánh Luân, hắn đã nghiến răng mà đập tan nó trước mặt cô.

Lúc ấy, tim cả hai đều như chết lặng. Họ đều đưa đôi mắt tuyệt vọng, buồn rầu nhìn đối phương, bởi họ biết… nhân duyên đến đây đã tàn.

Đến bây giờ Khánh Luân cảm thấy có chút hối hận vì hành động nhất thời của mình, hắn tiếc, tiếc cho chiếc vòng chẳng còn nguyên vẹn. Cũng giống như tình bạn, tình cảm của họ, sẽ chẳng bao giờ được hằn gắn.

Sau ngày hôm đấy, Ngọc Nhi không có chút hồi âm hay gọi điện về cho hắn.

Nhiều khi hắn như điên loạn chỉ muốn phóng xe thật nhanh tới để bắt cô về giam giữ. Nhưng cứ mỗi lúc đứng trước cổng làng, nhìn sự thanh bình, vắng lặng nơi đây, trái tim hắn lại chẳng lỡ. Bởi…

Ở với hắn thì có gì tốt chứ? Tiền tài danh vọng? Đó chẳng phải thứ Ngọc Nhi muốn nữa rồi. Hắn chẳng có gì, chẳng cho được gì, cũng chẳng tốt đẹp chút nào…

Ngọc Nhi sẽ thật hoàn hảo, nếu không có hắn!

1 tháng trôi qua…

Khánh Luân dường như trở lên thiếu sức sống, xơ xác hơn nhiều. Hắn bỏ bữa gần hết, ngày nào cũng làm việc đến khuya mới chịu dừng.

Có lẽ, hắn muốn dùng sự bận rộn để tập quên đi cô. Hắn muốn cô, có cuộc sống tốt đẹp, vui vẻ, hạnh phúc hơn!

Đang chăm chú xem tập tài liệu, bác quản gia đẩy xe đồ ăn đi vào, thở dài khuyên nhủ hắn:

“Cậu chủ, nếu cậu không ăn khi nào cô Nhi về sẽ rầy tôi chế.t mất.”

Khựng lại một chút, Khánh Luân cười gượng trong lòng. Nếu cô ấy có thể về, có thể được nghe tiếng la rầy của cô ấy, thì thật tốt!

Nghĩ rồi, hắn xua tan đi suy nghĩ vớ vẩn của mình. Hắn đã hứa với lòng là không được nghĩ tới cô nữa, ấy vậy mà lúc nào suy tư cũng nặng trĩu và hắn cũng sợ… sợ một ngày bản thân không chịu nổi lại tiếp tục làm tổn thương cô. Cô ấy, không đáng bị như vậy! Đã quá đủ rồi!

“Để đấy đi tôi làm việc xong sẽ ăn.”

“Ngày nào cậu cũng nói câu này với tôi cả, xong bàn thức ăn lại còn nguyên. Xin cậu, xin cậu thương cho ông già này.”

Có chút hơi khó chịu, cáu kỉnh do sự nhiều chuyện của quản gia, hắn đang tính quát tháo thì bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại của ai đó.

“A, điện thoại của tôi. Xin lỗi đã làm phiền cậu!”

Thấy bác quản gia ra ngoài nghe điện thoại, hắn cũng không để tâm nữa mà tiếp tục làm việc. Dù sao cũng chỉ là một bữa ăn, hắn sẽ không chế.t được đâu. Nhưng vừa tịnh tâm được mấy giây, ai đó đã to tiếng chạy rầm rầm vào phòng hắn báo cáo:

“Cậu chủ, cậu chủ… chế.t rồi! Cô Ngọc Nhi bị động thai hiện đang ở viện.”

Tags: read novel Chap 17- Đứa con của tôi!, novel Chap 17- Đứa con của tôi!, read Chap 17- Đứa con của tôi! online, Chap 17- Đứa con của tôi! chapter, Chap 17- Đứa con của tôi! high quality, Chap 17- Đứa con của tôi! light novel, ,

Bình luận

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chapter 17