Tối?

Chap 15- Đứa con của tôi!

Tất cả các Chapter trong Đứa con của tôi!
A+ A-

“Khánh Luân, chúng ta kết thúc đi!”

Đôi mắt ấy đã dần rơi vào tuyệt vọng.

Chợt, hắn dừng xe lại bên một lề đường. Có chút lẻ loi, heo hút có chút buồn bã, thất vọng mà nhắm nghiền đôi mắt lại.

Hắn không biết mình nên nói gì, không biết nên hành động tiếp theo ra sao.

Ngọc Nhi là người đã hại chế.t con của hắn, là người đã lừa hắn về cả tình cảm lẫn vật chất. Nhưng… cũng là một người mà hắn từng yêu, là một người hắn rất trân trọng, chiều chuộng. Hắn từng yêu cái cảm giác ngồi học bên cô, yêu cái mái tóc ngang vai mượt mà cũng cánh môi mềm mỏng của cô.

Hắn nhớ, rất nhớ khoảng thời gian tươi đẹp cùng nụ cười xinh xắn ấy.

Phải! Hắn cũng từng rất ghét cô, rất kinh bỉ và ghê tởm cô, rất muốn cô biết mất khỏi cuộc sống của hắn. Nhưng…

Tại sao khi nghe cô nói câu này, tâm trạng hắn lại phức tạp đến thế!?

“Thật sự muốn vậy sao?”

“Vâng.”

Không thèm suy nghĩ, hay chần chừ, Ngọc Nhi như có đáp án cho cuộc đời mình. Cô biết mình đã gây ra quá nhiều tổn thương, nỗi đau cho hắn giờ đây đến lúc… cô nên trả tự do rồi.

Dù quay về đó vẫn chỉ nghèo khổ, vẫn nợ nần vương vấn, hay chứng kiến những cảnh đánh đập bi thương, nhưng đó vẫn là nhà. Là ngôi nhà mà cô lớn lên, là ngôi nhà có mẹ và các chị của cô. Cô, vẫn muốn quay về là một đứa trẻ thơ!

Nơi đáy lòng của Khánh Luân chưa bao giờ ngừng thổn thức, nhói đau kể từ khi cô đưa ra lời đề nghị. Hắn điên rồi, điên rồi! Điên khi lại xuất hiện cảm giác lưu luyến cô!

Dừng chân tại một bản làng nhỏ mênh mông là đồng lúa, cô đưa mắt nhìn về hướng có ngôi nhà nhỏ của mình.

Đúng là nó rồi, bao tháng qua vẫn chẳng thay đổi gì. Là một căn nhà đơn sơ, xung quanh là ao hồ, cùng những khu vườn xanh mướt. Bất giác, cô cảm thấy trong tim mình như được sưởi ấm, không tự chủ được cảm xúc cô mỉm cười thật xinh đẹp.

Đang tính bước xuống xe thì cánh tay ai đó níu lại:

“Tôi vào nhà được chứ?”

Nghe vậy, Ngọc Nhi bối rối không biết trả lời ra sao. Bởi nếu vậy, cô sẽ không lỡ rời xa hắn mất, đến khi đó lòng ích kỉ, nhỏ nhen của cô, sẽ thật sự không kiểm soát được.

Thấy vậy, giọng của Khánh Luân bắt đầu nhẹ nhàng hơn, thanh âm nỉ non, ân cần, và trìu mến toát ra:

“Chỉ là một chút thôi mà? Được chứ?”

“Làm ơn, đừng khiến em khó xử.”

Dứt lời cô tháo tay hắn khỏi người mình không dám ngoảnh mặt lại mà chạy thẳng vào phía trong.

Tags: read novel Chap 15- Đứa con của tôi!, novel Chap 15- Đứa con của tôi!, read Chap 15- Đứa con của tôi! online, Chap 15- Đứa con của tôi! chapter, Chap 15- Đứa con của tôi! high quality, Chap 15- Đứa con của tôi! light novel, ,

Bình luận

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chapter 15