Tối?

Tổng tài vô sỉ ăn vạ vợ yêu đòi bồi thường trinh tiết

A+ A-

Ba người ngồi vào bàn ăn cơm. Vì Điền Vũ Trạch có thói quen sạch sẽ lên thức ăn của anh ta đều được bày ra riêng một phần riêng, còn lại sẽ là phần ăn của Điền quản gia và Hạ Vô Ưu.
Bởi vậy lên chỗ ngồi của anh ta cũng cách xa bọn họ một đoạn. Nhìn mâm cơm trang trí khá bắt mắt , cộng thêm mùi đồ ăn hòa quyện cùng gia vị bốc lên khiến anh ta thấy đói bụng. Nhận bát cơm từ tay Hạ Vô Ưu là bắt đầu ăn. Đầu tiên là gắp miếng thịt kho tàu Làm từ thịt ba chỉ có cả nạc cả mỡ béo ngậy thấm đượm nước sốt đặt lên chén cơm nóng hổi đang bốc khói nghi ngút. Sau đó xì xòa thổi cho nguội bớt rồi dùng đũa gắp trọn cả cơm và nước sốt và thịt cho vào miệng nhai, sự ấm nóng của cơm làm cho vị cay tê của thịt bùng cháy, thơm mùi hạt Tiêu và vị béo của thịt. Món ăn này khiến anh ta nhớ tới Bà nội của Mình khi xưa , Mặc dù sống trong gia đình giàu có nhưng bà vẫn giữ thói quen cũ thường xuyên đích thân xuống bếp nấu ăn cho gia đình những món dân dã. Bây giờ bà đã mất rồi, nên đã từ lâu anh ta chẳng còn ai biết mà nấu cho anh ta những món ăn kiểu này nữa. Các đầu bếp trước đây đều nghĩ rằng anh ta là một người thành đạt có xu hướng Âu hóa nên thường nấu các món ăn Âu hoặc các món ăn Việt Nam nhưng cầu kì và xa hoa . Không ngờ cô gái nhỏ vẫn luôn nói mình không biết nấu ăn này lại cho anh ta một bất ngờ lớn như vậy. Được thưởng thức món ăn có mùi vị của gia đình của Nội khiến anh ta muốn trực trào cả nước mắt. Tự Trách bản thân mình sao ăn cay kém như vậy? Vừa ăn một chút thịt kho có hạt tiêu và ớt sừng trang trí đã bị chúng làm cho cay tới chảy nước mắt rồi. Mải ăn và suy nghĩ anh ta nhìn lên thấy một màn gắp đồ ăn cho nhau của Điền quản gia và Hạ Vô Ưu làm cho ngẩn ngơ Hai người bọn họ vốn chả hề quen biết hay thân thuộc gì nhưng họ đối xử với nhau như những người thân trong một gia đình thực thụ. Ông quản gia già như hóa thân thành ông nội cưng chiều gắp thức ăn cho cháu gái nhỏ, giục nó mau ăn nhiều cho chóng lớn. Hạ Vô Ưu lại như đang hóa thân thành đứa cháu gái nhỏ hiếu thuận giúp ông gỡ xương từng chút một trên phần thịt ít ỏi ở đầu cá. Cháu gái nhường ông những phần ngon nhất còn mình ăn phần xương xẩu, như muốn báo đáp ông thủa nhỏ đã bao lần làm như vậy với cô . Nhìn bọn họ như một gia đình đầm ấm mà ăn uống khiến anh ta không khỏi chạnh lòng. Tự nghĩ Sao họ chỉ là người xa lạ lại có thể quan tâm nhau như vậy mà những người thân trong chính gia đình anh ta mỗi khi có dịp tụ họp lại chỉ có thể trao cho nhau những cử chỉ xa cách và sự quan tâm gượng ép mà thôi. Ai cũng mơ ước có cuộc sống như anh ta bây giờ, còn anh ta lại mơ hồ hoài nghi nhân sinh này: ” Liệu có phải trên đời này cái gì cũng có thể dùng tiền mua được không? ”
Ông quản gia chẳng có tiền để cho cô giúp việc mới. Còn cô ta ngược lại cũng chẳng thể cho ông ta cái gì. Vậy sao họ vẫn thật tâm đối xử tốt với nhau. Có lẽ đó là cái tình người mà trong gia tộc giàu có của anh ta không bao giờ có được lại kể từ khi bà nội – Người duy nhất sống tình nghĩa đã mất đi. Giờ Điền Gia giống như cái lồng nhốt những con công cảnh xinh đẹp, ngày ngày cho chúng ăn sơn hào hải vị, cho chúng đeo trang sức quý giá … nhưng lại chẳng cho chúng được sự tự do về bên gia đình ,hay sự bình đẳng mà đối đãi.
Anh ta cũng muốn mình được quan tâm. Đã lâu rồi anh ta lấy lí do ưa sạch sẽ để cấm mọi người lại gần hay tiếp cận anh ta quá mức. Nhưng hôm nay anh ta lại thèm khát được quan tâm. Muốn tự tay gỡ bỏ một số then cài rào chắn mình với mọi người.
– Cô lại đây giúp tôi gỡ xương cá như của Điền quản gia đi. Các khúc cá này chưa được gỡ xương làm sao mà tôi ăn được. Hay là cô muốn tôi phải tự động tay chân đây.
Anh ta lấy tay chỉ về phía Hạ Vô Ưu mà khó chịu lên tiếng. Khiến cho cô có chút giật mình và sợ hãi, vội vã thanh mình :
– Thưa ông chủ trong hợp đồng có ghi mọi đồ ăn hay thức ăn của anh đều không được phép tác động tới nên tôi không có dám gỡ xương cá. Tôi sợ anh chê ,vậy bây giờ tôi lập tức đi qua gỡ xương cá ngay đây ạ.
– Không phải mình cô đi qua. Dọn luôn bát đĩa và thức ăn tới gần tôi đi. Ông Điền cũng qua đây ngồi ăn chung luôn đi. Từ ngày mai không cần chia thức ăn làm hai phần phức tạp như vậy nữa. Cứ để chung đi, tôi sẽ ăn chung cùng mọi người. Đỡ cho cô phải rửa dọn nhiều.
Điền quản gia vô cùng ngạc nhiên, từ khi bà chủ lớn mất tới nay cậu chủ đã tự khép kín mình không tiếp xúc hay thân cận với ai rồi mà hôm nay lại chủ động đưa ra yêu cầu như vậy. Ông rất vui mừng.
– Vâng cậu chủ vậy để ngày mai tôi và Vô Ưu sẽ chỉ bày biện chung vào một mâm thức ăn thôi nhé.

Tags: read novel Tổng tài vô sỉ ăn vạ vợ yêu đòi bồi thường trinh tiết, novel Tổng tài vô sỉ ăn vạ vợ yêu đòi bồi thường trinh tiết, read Tổng tài vô sỉ ăn vạ vợ yêu đòi bồi thường trinh tiết online, Tổng tài vô sỉ ăn vạ vợ yêu đòi bồi thường trinh tiết chapter, Tổng tài vô sỉ ăn vạ vợ yêu đòi bồi thường trinh tiết high quality, Tổng tài vô sỉ ăn vạ vợ yêu đòi bồi thường trinh tiết light novel, ,

Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chapter 8