“Và lời cuối cùng, tạm biệt.”
“Khoan đã, đừng!”
“Pằng!” Tiếng súng lại tiếp tục vang lên, lần này nơi viên đạn hướng đến chính là ngực trái của Ngọc Trân.
Cả người cô ngay sau đó nhanh chóng ngã gục xuống, đôi mắt mất đi tiêu cự không còn có thể nhìn thấy được bất kỳ thứ gì khác. Trước khi mất đi hoàn toàn ý thức, cô chỉ có thể mơ hồ nghe được âm gào thét của ba người đồng đội.
“NGỌC TRÂNNNN!”
Hốt hoảng vén chăn ngồi bật dậy, vừng trán Lưu Khải Trạch chứa đầy mồ hôi, hốt hoảng đưa mặt sang nhìn đồng hồ.
Đúng mười hai giờ đêm.
Thật kì lạ, bình thường thì hắn rất ít khi thức giấc lúc nữa đêm như vậy, nhưng sao hôm nay…
Mà nhắc mới nhớ, bọn người Ngọc Trân đi cũng đã gần được một ngày rồi, chắc hẳn ngày mai cũng sẽ về đến đây.
Khải Trạch mong rằng lần thực hiện nhiệm vụ này sẽ thành công mỹ mãn, mà cho dù có không thành công đi chăng nữa, chỉ cần cô có thể bình an vô sự trở về là được rồi.
Nhưng tại sao trong lòng hắn lại cứ mãi xuất hiện cảm thấy bất an thế này?
Là do bọn họ đã thực sự xảy ra chuyện hay là do hắn đã nghĩ nhiều đây?
Lắc đầu gạc đi mớ suy nghĩ linh tinh ấy sang một bên, Khải Trạch buồn bực đi đến tủ kính lấy ra một chai rượu vang đem lại bàn ngồi xuống, tự mình rót ra ngồi thưởng thức.
Nếu là bình thường, vào những khi không có việc gì làm, Ngọc Trân sẽ đến đây ngồi uống rượu cùng hắn. Đừng nhìn bề ngoài của cô như vậy mà nghĩ rằng cô không biết uống. Ngọc Trân biết uống rượu, hơn nữa tửu lượng còn rất tốt, so với hắn có thể nói là ngang tài ngang sức. Nhưng bây giờ cô phải đi làm nhiệm vụ, Khải Trạch không còn cách nào khác ngoài việc ngồi đây uống rượu một mình.
Uống vào một ngụm rượu, hắn có thể cảm nhận được mùi vị chát đậm đặc trưng của nó. Bàn tay nhẹ nhàng lắc lư ly rượu trong tay mình, Khải Trạch đưa ánh mắt đăm chiêu nhìn ra ngoài khung cửa sổ suy nghĩ.
Không rõ lúc này anh đang suy nghĩ chuyện gì, nhưng có lẽ nó là một chuyện rất quan trọng.
Bỗng, có người gấp gáp tiến đến trước cửa phòng hắn vừa đập cửa vừa gọi: “Boss, boss!”
Đột nhiên bị làm phiền như vậy khiến hắn có chút khó chịu, nhíu mày nhìn ra ngoài cửa, hắn hỏi: “Có chuyện gì?”
“Chị Trân, chị Trân chị ấy có chuyện rồi!”
“CÁI GÌ?!”
Lưu Khải Trạch đứng bất dậy, nhanh chân bước về phía cửa ra vào và mở tung. Hắn nắm lấy vạt áo của người nọ, điên tiết hỏi: “Cậu vừa mới nói cái gì hả?”
Cả người người nọ trở nên run rẩy không ngừng, giọng run run từ từ kể lại những gì mình nghe được từ những người đồng đội khác.
“Chị Trân trong lần thực hiện nhiệm vụ này không may gặp chuyện, hiện đã được những người đồng đội của mình mang về tổ chức rồi thưa boss.”
Đẩy mạnh người trước mặt sang một bên, hắn không nói không rằng lập tức chạy nhanh xuống hầm xe lái ra một chiếc Maybach và phóng nhanh đến tổ chức bất chấp việc vi phạm luật giao thông.
Những người làm việc bên cạnh hắn thấy vậy cũng liền nhanh chóng lái xe chạy theo ngay phía sau hắn.
…
Tại tổ chức lúc này, cả ba người Yến Linh, Tấn Vũ cùng Tấn Duy hiện tại đều mang một bộ mặt tự trách nhìn về phía thi thể đầy máu của Ngọc Trân ở trước mặt.
Bộ dạng của ba người họ lúc này trông cũng rất khá chật vật, cả người đều chi chít vết thương do dao cùng súng đạn gây ra, máu dính đầy vào quần áo trên người. Có lẽ họ đã phải rất khó khăn mới có thể chạy thoát khỏi tay của Lưu lão và mang được thi thể Ngọc Trân trở về đây.
“Tôi nói này, ba người các người đừng có mà quỳ ở đây nữa được không?” Gia Mẫn đứng ở một bên không nhịn được lên tiếng: “Mọi chuyện dù sao cũng đã xảy ra rồi, các người có tự trách thì Ngọc Trân cũng đâu thể sống lại được. Bây giờ đều mà các người cần làm đó chính là xử lí thật kĩ mớ vết thương trên ngươi kia kìa, chờ ngày bình phục rồi trả thù tôi thấy còn có ít hơn nhiều so với việc quỳ ở đây đẩy!”
“Nhưng nhiệm vụ lần này cũng đã thất bại, chúng tôi phải ở đây chờ boss đến trừng phạt.”
“Bây giờ cô nghĩ boss sẽ còn tâm trạng để tâm đến cái nhiệm vụ đó nữa à?” Nàng thở dài nói: “So với nó, tôi thấy boss sẽ càng để tâm đến cái chết của Ngọc Trân hơn đây này!”
“Còn hai người các cậu nữa, bị thương cũng không hề nhẹ đâu, mau trở về sơ cứu vết thương đi.” Gia Mẫn quay sang nhìn hai anh em Vũ Duy nói.
Cả hai đồng thời gật đầu, khó khăn chống đỡ tay để đứng dậy, trước khi rời đi cũng không quên kéo theo Yến Linh đi cùng.
Đợi đến khi ba người bọn họ đi hết, Gia Mẫn mới có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng to lớn của Lưu Khải Trạch đang chạy đến từ xa.
Không còn là vẻ bề ngoài chỉnh trang như mọi ngày, không còn là gương mặt lạnh lùng nghiêm túc không chút cảm xúc dư thưa nào nữa, thay vào đó chính là bộ dạng lôi thôi lếch thếch cùng gương mặt chứa đầy sự hốt hoảng mà đáng lẽ ra hắn không nên có.
Bình luận