Tối?

Sau Khi Chết, Tôi Trở Thành Cô Vợ Tàn Tật Của Boss (3S) – Chap 4

A+ A-

“Chị vừa định nói gì vậy chị Linh? Boss bị làm sao?” Ngọc Trân nghi hoặc nhìn Yến Linh hỏi.

 

Trước câu hỏi của cô, chị lúc này thực sự không biết nên trả lời làm sao cho phải. Tấn Duy nếu như không nhắc thì thôi, chị còn có thể giả vờ quên mất đi những lời dặn của boss được, đằng này cậu đã lên tiếng nhắc nhở rồi thì chị làm sao có thể giả vờ quên được đây?

 

“Chị…chị…”

 

“Chị đừng có mãi lắp ba lắp bắp như vậy nữa mà! Mau nói cho em biết đi, boss bị làm sao hả chị?”

 

“Chị xin lỗi, chị không thể nói được.” Chị lúc này không còn dám nhìn thẳng vào mặt cô nữa, chị sợ nếu như cứ nhìn vào thì sẽ không kiềm được mà nói ra tất cả.

 

Cô biết rằng bây giờ cho dù mình có hỏi gì đi chăng nữa thì chị cũng sẽ cứng miệng không chịu nói, vì vậy, cô chỉ có thể đưa mắt nhìn sang hai anh em Vũ Duy.

 

“Tấn Vũ, Tấn Duy hai cậu nói cho tôi biết đi mà, boss bị làm sao hả?”

 

“Chúng tôi…” Hai anh em họ cũng giống như Yến Linh, đều không thể nói cho cô nghe bất kỳ điều gì cả.

 

Ngọc Trân thật sự rất ghét bầu không gian hiện giờ, tại sao lại không ai trả lời cho cô biết hết vậy chứ? Họ định cứ im lặng mãi như vậy à?

 

Cô cảm thấy bản thân mình như sắp điên lên cả rồi, cô rất muốn biết boss trong lời Yến Linh nói rốt cuộc là đang bị làm sao nhưng chẳng một ai chịu nói cho cô biết hết cả.

 

Nói thật thì cũng không phải do họ không muốn nói, nhưng phận làm thuộc hạ thì họ chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của boss mà giữ bí mật với Ngọc Trân. Nhìn cô như vậy, trong lòng họ cũng không cảm thấy khá khẩm hơn là bao, hết thảy ba người họ lúc này đều chỉ biết im lặng cúi gầm mặt xuống.

 

Cuối cùng, Lưu lão không nhìn được tình cảnh này nữa liền quát: “Đủ rồi! Tôi không có thời gian rãnh để ở đây để cùng các người diễn trò đâu.” nhìn sang Ngọc Trân, lão hỏi: “Còn cô, đã có quyết định của mình rồi chứ?”

 

Cô gật đầu nói: “Thả họ đi đi, tôi sẽ chết thay họ.”

 

“NGỌC TRÂN!!” Cả ba người đều đồng thanh gọi, giọng nói nghe có vẻ như đang muốn ngăn cản cô làm như vậy.

 

“Đừng nói thêm gì nữa, lời đã nói, em sẽ không rút lại đâu.”

 

Lưu lão nghe thấy vậy thì cười lớn một tiếng, vỗ tay.

 

“Tốt, tốt lắm, nếu đã như vậy rồi thì cô cũng đừng trách sao tôi độc ác, nếu có trách thì hãy trách tại sao bản thân mình lại làm việc cho Lưu Khải Trạch và để rơi vào tay tôi.”

 

Nói xong, lão ra lệnh cho thuộc hạ ở phía sau mình đưa súng đến, đó là khẩu Colt M1911. Súng bao gồm bảy viên đạn, tầm bắn có độ chính xác cao và có độ sát thương tương đối lớn.

 

Xem ra, lão thực sự đang muốn diệt cỏ tận gốc.

 

“Pằng!” Tiếng súng đầu tiên vang lên, viên đạn được lão bắn ra ghim thẳng vào lòng bàn tay phải của cô.

 

Ngọc Trân đau đớn nhíu mày lại, dù là vậy nhưng tinh thần cô lại rất cứng rắn, liều mạng cắn chặt môi dưới mình lại, cô không muốn để cho mình phát ra bất kỳ âm thanh nào chứng tỏ bản thân đang rơi vào thế yếu cả.

 

“Thật đúng là một con người quật cường.” Lưu lão cảm thán một tiếng. “Nhưng để xem, cô còn có thể như vậy đến khi nào!”

 

Tiếp theo sau đó, lão tiếp tục bóp cò súng, những viên đạn khác bắn ra lần lượt ghim thẳng vào tứ chi và bụng của cô.

 

Sắc mặt của Ngọc Trân lúc này trở nên trắng bệch, máu từ vết thương chảy ra càng ngày càng nhiều. Bọn người Yến Linh nhìn thấy tình cảnh này cũng không hề chịu yên phận, cứ liên tục phản kháng cố gắng thoát khỏi sự khống chế đến từ đám thuộc hạ của lão.

 

Nhưng Lưu lão có nào để ý đến tính hình phía sau, lão lúc này chỉ biết hướng ánh mắt thích thú lên nhìn tình cảnh chật vật của Ngọc Trân.

 

“Bây giờ cũng chỉ còn một viên đạn, nên bắn vào đâu đây nhỉ? Là thái dương, mi tâm hay là ngay tim?”

 

“Ông đừng có quá đáng!” Tấn Vũ quát lớn, anh không thể nào tiếp tục nhìn được nữa rồi, điều này thực sự quá mức kinh khủng đối với anh.

 

Ai đời lại có thể thản nhiên nhìn thấy người “đồng đội” đã cùng mình kề vai sát cánh bao năm nay bị như vậy được chứ? Chưa bao giờ, anh lại cảm thấy bản thân mình trở nên vô dụng như lúc này. Nếu có thể hoán đổi vị trí cho nhau, anh thực sự rất muốn bản thân mình có thể thay thế cô hứng chịu những viên đạn đó.

 

“Đừng, đừng nhiều lời, có giết… thì mau giết đi!” Giọng nói Ngọc Trân yếu ớt nói, dù vậy nó vẫn không thể nào che giấu được sự kiên cường trong cô.

 

Ngắm nhìn khẩu súng trong tay mình, Lưu lão cười khẩy nói: “Quả không hổ danh là người của Lưu Khải Trạch, cho dù có chết cũng không hề sợ hãi thật khiến người ta cảm thấy thích thú.”

 

Ngọc Trân nghe vậy thì mỉm cười tự giễu.

 

Cô không sợ hãi sao? Không hề, ngược lại mới đúng, cô thực sự rất sợ chết. Nhưng cô không muốn làm mất mặt hắn, làm mất mặt người đàn ông mà mình vẫn luôn tôn sùng và ngưỡng mộ.

 

 

Tags: read novel Sau Khi Chết, Tôi Trở Thành Cô Vợ Tàn Tật Của Boss (3S) – Chap 4, novel Sau Khi Chết, Tôi Trở Thành Cô Vợ Tàn Tật Của Boss (3S) – Chap 4, read Sau Khi Chết, Tôi Trở Thành Cô Vợ Tàn Tật Của Boss (3S) – Chap 4 online, Sau Khi Chết, Tôi Trở Thành Cô Vợ Tàn Tật Của Boss (3S) – Chap 4 chapter, Sau Khi Chết, Tôi Trở Thành Cô Vợ Tàn Tật Của Boss (3S) – Chap 4 high quality, Sau Khi Chết, Tôi Trở Thành Cô Vợ Tàn Tật Của Boss (3S) – Chap 4 light novel, ,

Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chapter 4
ad banner ad banner