Trần Ngọc Trân sau khi trở về lại phòng mình liền đi lại tủ đồ, lấy ra một bộ đồ ngủ rồi đem vào phòng tắm.
Tiếng nước từ vòi sen xả xuống sàn liên tục vang lên trong một lúc lâu, đi kèm với nó là một giọng hát trong trẻo của người thiếu nữ. Lời bài hát do cô hát rất mới lạ, hình như không phải là của bất kỳ người nhạc sĩ nổi tiếng nào cả mà là do cô tự sáng tác.
Tính ra thì hiện giờ cô cũng chỉ vừa mới 25, chắc cũng vẫn còn được tính trong độ tuổi thiếu nữ mà nhỉ? Ừm, chắc lạ vậy đi. Cô cũng có sở thích như bao người con gái khác chứ không phải là loại người chỉ biết đến việc giết người.
Và sở thích của cô chính là viết lời.
Ngọc Trân thích nhất chính là viết lại lời cho những ca khúc mà cô từng nghe qua, không cần biết nó hay hay dở, chỉ cần cô thích, cô đều sẽ viết lại và tự mình ngồi hát.
Khoảng hơn ba mươi phút sau, âm thanh nước chảy bên trong phòng tắm mới ngừng lại. Ngọc Trân sau khi tắm rửa sạch sẽ mới thoải mái bước ra ngoài, mái tóc dài đen nhánh còn ướt được cô nàng tùy ý thả ra sau lưng.
Bộ đồ cô đang mặc trên người lúc này là một bộ đồ ngủ có đầy hoa văn hình mèo con nhỏ được thêu bằng chỉ vàng, mặc lên trông cô vừa nhỏ nhắn lại còn vô cùng đáng yêu.
Vừa bước đi, cô vừa ngân nga một lời nhạc mà bản thân mình vừa mới nghĩ ra: “Cho dù bạn là ai, miễn là bạn có ý chí, bạn đều có thể vươn lên đứng trên đỉnh cao của danh vọng…”
Nhưng được một lúc thì cô không thể nào hát nổi nữa, bởi vì sao? Bởi vì người đàn ông đang ngồi trên giường của cô.
Lưu Khải Trạch ánh mắt lạnh lùng đang chăm chú nhìn vào bản hợp đồng trên tay, vừa nghe thấy giọng hát của Ngọc Trân vang lên, hắn không nhịn được mà ngẩn đầu lên nhìn.
“Ra rồi đó à?”
“À vâng, boss sao anh lại ở trong phòng em?”
“Tôi không thể ở đây sao?”
“…” Không phải là không thể mà là rất rất không thể đó boss à! Ai đời lại tự tiện vô phòng một đứa con gái như anh đâu chứ?
Trong lòng gào thét là thế nhưng Ngọc Trân không thể nào nói ra được, cô sợ hắn nghe xong có khi sẽ tức giận rồi trừ lương cô luôn cũng không chừng.
“Có thể, boss muốn ở đâu mà chẳng được.”
Khải Trạch mỉm cười một cách đắc ý nhìn cô, mở lời trêu chọc nói: “Nhưng mà gương mặt em có vẻ không đồng tính với câu nói này lắm thì phải.”
“Đâu có đâu, em đồng tình mà boss.” Cô không hề có ý chống đối gì anh luôn, thật đấy!
“Tôi tạm tin em vậy.” Sau câu nói này, trên mặt hắn bỗng xuất hiện vài nét buồn rầu mà đến chính cô cũng khó có thể nhận ra được. “Phải rồi, tôi có nhiệm dành cho em đây.”
Nghe đến hai từ “nhiệm vụ”, Ngọc Trân có thể lờ mờ đoán ra được nhiệm vụ mà anh muốn giao cho mình là gì rồi.
Chắc chắn chính là nhiệm vụ đó.
Dù vậy, cô vẫn lên tiếng dò hỏi: “Nhiệm vụ của em là gì vậy boss?”
“Ám sát Lưu lão.”
Sau câu nói của Khải Trạch, bầu không gian trong căn phòng trở nên im lìm đến lạ. Cả hai người, không ai nói với ai thêm bất kỳ câu gì, vẫn cứ duy trì sự im lặng đó cho đến khi cô đáp ứng.
“Được.”
…
Ngày hôm sau, Ngọc Trân phát lên người một bộ đồ màu đen bó sát vào thân thể để có thể dễ dàng cho việc làm nhiệm vụ. Cô chuẩn bị cho mình một cây súng bắn tỉa ORSIS T-5000, loại súng chỉ được dùng cho cảnh sát và quân đội cùng với một khẩu súng ngắn khác và một vài băng đạn.
Khi tất cả đồ dùng đã được chuẩn bị xong xuôi hết, cô mới bước ra khỏi phòng chuẩn bị lên đường làm nhiệm vụ.
Trước khi lên đường, Khải Trạch có đến trước mặt Ngọc Trân và nói: “Cố gắng giữ an toàn nhé! Cả tổ chức đều đang chờ em trở về.”
“Vâng thưa boss.” Như nhớ ra được một điều gì đó, cô ngập ngừng nói: “Boss, em có chuyện muốn nói với anh.”
“Chuyện gì?” Khải Trạch dịu dàng mỉm cười hỏi cô hỏi, dường như đây là lần đầu tiên anh có thể thấy được bộ mặt này của cô trong suốt những ngày tháng cô làm việc cho tổ chức.
“Em… thực ra em…” Ngọc Trân đang định nói điều gì đó thì một người thanh niên cùng chung đội ngũ của cô chạy đến nói: “Chị Trân, đến giờ xuất phát rồi ạ.”
“À được.” Ngọc Trân đáp lại người thanh niên đó, trong lòng không khỏi hụt hẫng. Xem ra không thể nói được vào lúc này rồi, đành để sau khi làm nhiệm vụ rồi nói vậy.
“Vậy… em đi đây boss.”
Khải Trạch gật đầu, nhắc nhở cô: “Nhớ bảo trọng.”
“Vâng.” Ngọc Trân tươi cười đáp, sau đó nhanh chóng chạy lại chỗ của những người đồng đội mình đang đứng, bắt đầu xuất phát.
Trước khi máy bay tư nhân cất cánh, Ngọc Trân không quên vẫy tay chào tạm biết với tất cả những người trong tổ chức.
Suy nghĩ của cô lúc này rất đơn giản, cứ ngỡ chỉ cần nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ rồi trở về là xong xuôi mọi chuyện, chứ nào ngờ rằng tương lại phía trước đang có sẵn một cái bẫy chờ cô nhảy vào.
Liệu những lời mà Ngọc Trân muốn nói với Khải Trạch sau khi kết thúc chuyến đi này, có thực sự sẽ được thực hiện?
Đọc xong mấy câu cuối bỗng dưng cảm thấy có điềm