“Chú, chú muốn tự đánh mình hả? Đồ ngốc!”
“Hả? Hả? Chú… tôi…”
Cảnh Thần nhất thời chưa tiếp nhận được suy nghĩ này. Anh đờ đẫn, ngơ ngác như một tên ngốc.
Cảnh An Nhiên thấy cái dáng vẻ ngốc nghếch này của Cảnh Thần mà không thể chịu nổi. Cô véo má anh lại cho anh tỉnh.
“Chú không hiểu sao?”
“An… An Nhiên… em… em nói thật?”
Cảnh An Nhiên vô tình nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, đàn em của Cảnh Thần ban nãy đang thi nhau rút súng ra đòi chém chém giết giết, bây giờ mấy người họ đã hoàn toàn đứng hình.
“An Nhiên! Là thật sao?”
Anh không tốn công theo đuổi cô nữa sao?
“Không, chắc chú nghe nhầm rồi.”
Cảnh An Nhiên xoay người bước đi, Cảnh Thần đã ngay lập tức quỳ xuống, ôm lấy chân cô. Lão đại đáng quý đang phải quỳ, đàn em cũng không dám đứng. Cả đám lại quỳ theo.
“Không, không nhầm. An Nhiên… em thích tôi?”
“Vậy thì sao?”
“Chúng ta kết hôn đi.”
Mặt Cảnh Thần cười tươi như hoa nở, nhưng Cảnh An Nhiên được cưng chiều nên cũng sinh ra chút kiêu ngạo.
“Không thích. Chú phải theo đuổi cháu cơ.”
“Mấy anh khoá trên của cháu vừa trẻ vừa đẹp nha… không già giống chú đâu… chú phải cố gắng lên.”
“Lão đại, chúng em nguyện giúp anh tán được chị dâu!”
Bình luận