“Nhưng trước khi con bé mười tám tuổi thì ba cấm mày có ý đồ bất chính với con bé đấy. Cẩn thận vào tù bóc lịch đấy.”
“Ba nghĩ con trai ba cầm thú đến thế sao?”
Cảnh Thần vẫn thấy oan ức.
“Nếu không cầm thú thì mày cũng không đưa con bé về đây!”
Ông Cảnh quả thực đã nói trúng tim đen của Cảnh Thần. Anh chỉ có thể ngậm ngùi, đi ra khỏi phòng.
Thực ra, anh chỉ muốn đề phòng những thằng con trai khác tiếp cận vợ tương lai mà thôi mà… Anh muốn trong mắt cô ấy không có ai ngoài anh.
Đúng lúc đi xuống tầng một thì Cảnh Thần lại bắt gặp An Nhiên đang chạy đi chạy lại, ngắm nhìn đủ những thứ lạ dọc theo hành lang.
“Chú, chú!”
“Chú đây.”
Cảnh Thần bế An Nhiên lên. Con bé ôm cổ Cảnh Thần, thơm một cái lên má anh. Cảnh Thần sướng đến run người, hai má đỏ lên, tim đập thình thịch.
Con thỏ nhỏ thật ngoan mà.
Cảnh Thần anh quả thực không nhìn nhầm người.
“Cảm ơn chú.”
Kể từ ngày hôm đó, cuộc đời của An Nhiên bước sang một trang mới. Hiện giờ, Cảnh Thần chính là người giám hộ hợp pháp của An Nhiên, anh đổi tên cho con bé thành Cảnh An Nhiên. Cô bé chính thức là tiểu thư của nhà họ Cảnh.
Không chỉ được cha con nhà họ Cảnh hết mực yêu thương, mà An Nhiên cũng rất được lòng những người khác.
Cô bé thực sự đã trở thành một nàng công chúa, được sống trong nhung lụa, sống trong sự bao bọc của mọi người.
Thời gian thấm thoát trôi qua, Cảnh An Nhiên đã tròn mười tám tuổi.
Con sói Cảnh Thần vô cùng vui mừng. Anh đã đợi chín năm trời, cuối cùng đã đợi được đến ngày này. Anh còn đang nghĩ…
“Hôm nay đến ngày cầu hôn rồi nhỉ?”
Thế nên trong đầu chỉ toàn là kế hoạch cầu hôn Cảnh An Nhiên, nhưng mọi thứ đã vỡ lở khi cô đột nhiên thủ thỉ với anh.
“Chú ơi, cháu có người mình thích rồi, phải tỏ tình thế nào thì người đó mới đồng ý?”
Mặt Cảnh Thần tái mét đi. Một lúc sau, anh giống như phát điên lên.
“Ai, là ai dám mê hoặc bảo bối của ông đây hả?”
“Tụi bây đâu, ra cho thằng đó một trận mau lên!”
“Chú, chú muốn tự đánh mình hả? Đồ ngốc!”
Bình luận