“Vợ ngoan, mau hôn anh.”
“…”
“Bà xã, anh muốn đi tắm.”
“…”
“Hức… hức…”
Dư Yên đau đầu, day day thái dương, bất lực mà nhìn qua người đàn ông đang mặc bộ quần áo khủng long. Cô chẳng biết một tuần trước bản thân ra đường có đạp trúng cục phân chó nào không mà khi lái xe lại bất cẩn gây tai nạn.
Nạn nhân không ai khác chính là người đàn ông trước mặt này đây. Dư Yên không biết tên anh. Anh lại chẳng đem theo bất cứ giấy tờ tùy thân nào. Muốn tìm người thân của anh thật sự là khó hơn lên trời.
Cô cũng chẳng biết gia đình nào vô tâm thế. Con biến mất cả tuần lễ mà vẫn chẳng thấy đăng tin tìm con cái. Sự nghiệp tìm người thân cho anh hiển nhiên đi vào ngõ cụt.
“Dư Thừa ngoan, đừng khóc.”
Cũng không thể gọi anh là “anh này, anh kia” mãi được. Dư Yên liền đặt một cái tên không chính thống cho anh, lấy chữ “Dư” làm họ. Đặt tên xong, Dư Yên cảm thấy bản thân thật sự rất có năng khiếu về mảng này.
“Hức… vợ… em hết thương anh rồi…”
Dư Thừa như một con thú nhỏ bị bỏ rơi, nhào đến ôm lấy Dư Yên. Chân tay đều quắp chặt lấy người cô. Dư Yên đã quá quen với cảnh này. Một tuần qua bị anh hành hạ về cả thể xác lẫn tinh thần, cô cảm thấy bản thân đã đột phá cảnh giới của người trần mắt thịt.
“Thương. Em thương anh. Nín đi nào.”
Giống như một bà mẹ thương con, Dư Yên nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh. Tiếng khóc thút thít vẫn vang lên bên tai cô, nhưng số lần xuất hiện đã giảm đi đáng kể. Dư Yên thật sự phục bản thân sát đất.
“Dư Thừa, anh xuống khỏi người em được không? Em còn phải học thuộc kịch bản.”
Dư Yên xuất thân là con gái vùng quê, lên thành phố lập nghiệp. Dấn thân vào giới giải trí, mặc dù không quá nổi tiếng nhưng Dư Yên cũng có chỗ đứng ổn định.
Dư Thừa lắc lắc đầu nhỏ. Hai cánh tay đột nhiên tăng lực. Đôi mắt hoa đào ngập nước nhìn cô, giống như muốn nói “đánh chết cũng không buông”.
“… Em phải kiếm tiền nuôi anh.”
Thu nhập của Dư Yên không nhiều nhưng đủ để trang trải cuộc sống một thân một mình. Nhưng hiện tại, trong nhà lại có thêm một cục nợ, hiển nhiên cô phải cố gắng nhiều hơn trước.
Dư Thừa nghe xong, hơi ngẩn người một lát. Môi mỏng mấp máy. Giọng nói trầm ấm, lý nhí vang lên.
“Tiền… tiền… hình như… anh có rất nhiều tiền…”
Nói xong, anh lại sờ sờ túi quần, lấy ra một tấm thẻ kim cương.
“Mật khẩu… hình như… anh nhớ…”
Dư Yên nghẹn lời. Cô thật sự không nghĩ anh lại giàu như vậy. Một tấm thẻ kim cương! Đây là thứ người thường có thể có được sao? Càng lúc, cô lại càng tò mò về thân phận của anh.
Từ khi nhận nuôi Dư Thừa, đồ đạc của anh, cô không hề đụng đến, hiển nhiên không biết đến tấm thẻ này.
Chưa hết sốc, Dư Thừa lại giáng cho cô thêm một đòn chí mạng khác.
“Anh… anh hơi mắc tiểu…”
“Em… em nâng giúp anh nha…”
Dư Yên: “…”
Bình luận