Trác Niên Đông thầm nghĩ vợ yêu của anh thật ngầu!
“Cục cưng à, em tuyệt nhất!”
“Chúng ta về thôi.”
Tôn Diệp Nhiên chỉ muốn xem Cố Phàm vùng vẫy trong vô vọng một lúc rồi rời đi ngay. Cậu ta dù sao thì cũng đang là bệnh nhân, cảnh sát sẽ không bắt cậu ta đi ngay lúc này.
Trác Niên Đông lại lẽo đẽo đi sau Tôn Diệp Nhiên, cười tươi như hoa nở. Làm người tốt thì không làm, cứ muốn làm trà xanh để c.ư.ớ.p người con gái của anh, c.ư.ớ.p con của anh. Đó chính là cái giá mà Cố Phàm phải trả.
Chỉ có anh mới có thể khiến Tôn Diệp Nhiên nương nương hài lòng mà thôi. Anh được thị tẩm hằng đêm, có ai có được phúc phận này chứ?
“Cục cưng, bây giờ chúng ta đi ăn mừng… hay là hẹn hò đi?”
“Em mệt quá, về nhà thôi.”
Mặc dù được cái không bị ốm nghén, nhưng Tôn Diệp Nhiên thỉnh thoảng vẫn rất mệt mỏi. Cô không muốn làm gì nữa cả, cả ngày cứ như một con mèo lười, cứ ăn rồi lại ngủ. Cô được Trác Niên Đông chiều đến hư hỏng rồi.
Trác Niên Đông thấy cô mệt, sợ hết hồn, vội dìu cô bước đi. Tôn Diệp Nhiên thấy xấu hổ.
“Em chưa đến mức đi không vững đâu.”
“Không được, không thể để cục cưng mệt được.”
Vậy là Trác Niên Đông bế Tôn Diệp Nhiên lên ngay. Cô kêu lên một tiếng, hai tay vô thức ôm lấy cổ anh, đầu vùi vào ngực anh. Cô ngại giữa chốn đông người là thật… nhưng cảm giác được bế bồng thích quá.
Cô giống như một đứa trẻ vậy.
Thấy Tôn Diệp Nhiên không phản kháng, Trác Niên Đông vui vẻ bước tiếp.
Hai người trở về nhà.
Trác lão phu nhân và lão gia không có ở nhà. Tôn Diệp Nhiên và Trác Niên Đông có rất nhiều không gian riêng với nhau. Cô muốn xem phim ở trong phòng, anh lại cấp tốc đi chuẩn bị đồ ăn cho cô.
Dạo này, trình nấu ăn của anh đã lên cấp cực nhanh. Trác Niên Đông không làm cháy bếp, cũng không làm cháy đồ ăn nữa. Anh nấu không quá xuất sắc nhưng ăn rất vừa miệng.
Tôn Diệp Nhiên còn hào phóng thưởng cho anh, nói rằng nếu như anh học được món nào mới, cô sẽ thưởng cho anh một đêm.
“Xem phim với cục cưng, xem phim với cục cưng!”
Trác Niên Đông hớn hở chạy lên lầu, nhưng vì bước nhanh quá, anh đã vấp ngã. Người anh va vào bậc thang, còn đồ ăn cũng đã rơi tá loạn.
“Cậu chủ!”
“…”
Thật mất mặt!
Ở đây có cái lỗ nào để anh chui xuống không?
Toàn thân Trác Niên Đông đau nhức. Anh chống tay lên rồi ngồi dậy, ngửa người ra sau, kêu đau vài tiếng.
“Mấy người coi như là mắt mù cho tôi! Không ai được nói về chuyện này hết!”
“Vâng, vâng, chúng tôi biết rồi.”
Trác Niên Đông đứng dậy, lưng cong lại như một con tôm. Anh bám vào thành cầu thang rồi bước đi tiếp.
“Mau dọn đống này đi.”
Trác Niên Đông vừa mở cửa phòng ngủ ra, một ý tưởng đột nhiên loé sáng trong đầu. Đúng rồi, anh bị thương, anh có thể làm nũng mà. Cục cưng thương anh như vậy, chắc chắn sẽ dỗ dành anh.
Người Trác Niên Đông lại mềm nhũn lại, đi loạng choạng đến gần chiếc giường rồi úp mặt xuống. Tôn Diệp Nhiên giật mình.
“Anh sao vậy?”
“Đau quá…”
“Anh bị sao thế?”
Tôn Diệp Nhiên lo lắng. Trác Niên Đông bò về phía cô, gối đầu lên đùi cô. Anh ngước mắt lên nhìn cô, thứ đ.ậ.p vào mắt cô đầu tiên chính là cặp mắt ngấn lệ cùng một cục sưng lên ở trên trán anh.
“Trác Niên Đông, anh có sao không? Sao lại bị như vậy?”
“Đau chết đi được…”
“Để em thổi cho anh.”
Trác Niên Đông ước gì mình bị thương nặng hơn chút nữa. Anh cố tình tỏ vẻ như mình đau đớn lắm làm cho Tôn Diệp Nhiên càng lo thêm.
“Để em đi lấy thuốc bôi cho anh.”
“Không sao, em ở đây với anh là được rồi.”
“Ngoan nào, em lấy thuốc thôi mà, chứ đâu phải chạy đi đâu.”
“Ừ, ừ, anh sẽ ngoan… cho nên tí em thưởng cho anh tiếp nhé…”
Bình luận