“Nhiên Nhiên… Nhiên Nhiên… em sao rồi?”
Tôn Diệp Nhiên nheo mắt một lúc, cuối cùng cũng mở được mắt ra. Trác Niên Đông đang nhìn cô. Cô bật khóc, ôm chầm lấy anh. Cô biết anh sẽ bảo vệ cô, cho nên cô mới sợ anh xảy ra chuyện…
Cũng may, anh vẫn còn ở bên cô.
“Không sao, không sao rồi… Nhiên Nhiên…”
Những người khác chạy đến chỗ của hai người, giúp hai người đứng dậy. Tôn Diệp Nhiên đứng lại, còn Trác Niên Đông đi về phía chiếc xe. Rốt cuộc là kẻ nào muốn hại anh và Tôn Diệp Nhiên.
Cửa kính của ô tô đã bị vỡ, túi khí bung ra, người đàn ông đã bất tỉnh, gục lên đó, trên trán còn đang chảy máu. Trác Niên Đông không kìm nén được lửa giận đang bùng cháy lên nữa, anh mở cửa xe ra, lôi Cố Phàm ra ngoài.
Trác Niên Đông ném cậu ta ra như một bao tải. Cậu ta đã ngất, chẳng thể cảm nhận được cơn đau, nhưng Trác Niên Đông vẫn nện từng cú đấm lên mặt cậu ta.
“Thằng khốn!”
“Mày hại cô ấy còn chưa đủ à?”
“Trác Niên Đông!”
Tôn Diệp Nhiên vội chạy về phía Trác Niên Đông, giữ lấy tay anh. Thấy Tôn Diệp Nhiên cầu xin, anh mới không thể không dừng tay lại. Tôn Diệp Nhiên cầm tay anh lên xem. Bàn tay đã sưng đỏ, xước da. Chắc hẳn là anh đang rất đau.
Cô vừa khóc vừa quở trách anh.
“Sao anh lại ngốc như thế chứ? Anh có biết làm vậy đau lắm không?”
Cô vẫn thương anh… Trác Niên Đông không nói gì, nhẹ nhàng ôm Tôn Diệp Nhiên. Cô gục đầu lên ngực anh, khóc trong lòng anh, tiếng khóc ngày càng to.
“Xin lỗi… anh xin lỗi…”
“Nhiên Nhiên… đừng khóc nữa…”
…
Xe cấp cứu rất nhanh đã đến nơi, những người bị thương đều đã được đưa tới bệnh viện. Mọi người hầu hết là chỉ bị thương ngoài da, chỉ có Cố Phàm là bị thương nặng, đang nằm trong phòng cấp cứu.
Vì Tôn Diệp Nhiên đang mang thai, cô phải kiểm tra thêm vài bước nữa. Hai người chờ kết quả mà như đang ngồi trên đống lửa.
Đứa bé đột ngột đến với hai người, cả hai còn đang rất mong chờ nhóc con gọi một tiếng cha mẹ. Nếu nó thực sự ra đi đột ngột, có lẽ cả hai sẽ không sống nổi mất.
Tôn Diệp Nhiên lo sợ, liên tục sờ lên bụng mình.
“Có kết quả rồi.”
Tôn Diệp Nhiên giật mình, hỏi bác sĩ, “Con tôi sao rồi bác sĩ?”
“Cô bị động thai nhẹ, không sao đâu, về nhà tĩnh dưỡng, không chịu thêm kích động nữa là được.”
“Cảm ơn…”
Cả Tôn Diệp Nhiên và Trác Niên Đông đều vui mừng khôn xiết. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên bụng Tôn Diệp Nhiên. Anh thầm cảm ơn con vì vẫn ở lại với cha mẹ nó.
“Chúng ta về nhà thôi.”
“Đợi đã, em muốn xem tình hình của Cố Phàm thế nào rồi.”
“Bác sĩ, cậu ta sao rồi?”
“Vẫn đang cấp cứu, nhưng tôi nghe nói là quá trình khá thuận lợi.”
Một kẻ muốn hãm hại cô, đứa con nhỏ vô tội của cô, người cô yêu mà cũng có tư cách được sống sao? Cô cho cậu ta vài tháng cuối đời yên ổn thì không chịu, cậu ta cứ phải b.ứ.c cô đến mức này sao?
Muốn làm người tốt cũng khó thật…
Ba ngày sau, Cố Phàm tỉnh lại trong phòng chăm sóc đặc biệt. Cha mẹ của cậu ta biết chuyện, khóc đến cạn nước mắt. Chỉ qua có vài đêm thôi, hai người như đã già đi cả chục tuổi.
Cố Phàm mở mắt ra, thấy trước mắt của cậu ta trống rỗng, không có gì ngoài một màu đen. Cậu ta tưởng mình hoa mắt, cố nhắm mắt rồi lại mở ra lần nữa, nhưng kết quả vẫn thế.
Cậu ta không nhìn thấy gì cả.
Cố Phàm ôm đầu, gào khóc. Những mũi kim ở trên tay cậu ta cứ thế mà đ.â.m sâu vào trong da thịt hơn, m.á.u bắt đầu chảy ra.
Nhưng cậu ta chỉ biết khóc thương cho hai con mắt đã mù.
“Aaa! Mắt… mắt tôi…”
“Con trai… con trai số khổ của tôi… A Phàm… cha mẹ đây…”
“Mắt tôi…”
“Con à… không sao… giữ lại được mạng là tốt rồi… mẹ sẽ tìm người hiến mắt cho con…”
“A Phàm… có đồng nghiệp đến thăm con đấy… chị quản lý của con đấy…”
Cố Phàm đang điên cuồng gào thét, bỗng dưng dừng lại. Quản lý? Là Tôn Diệp Nhiên sao? Cha mẹ cậu ta đi ra khỏi phòng, để hai người nói chuyện riêng. Cố Phàm nói với giọng đầy chua xót.
“Chị đến… để cười tôi sao?”
“Tôi đến để xem thành quả chứ.”
“Là tôi đã huỷ đôi mắt của cậu đấy.”
Bình luận