#26
“Em đói… con cũng đói…”
Giọng nói của Tôn Diệp Nhiên tựa như rót mật vào tai Trác Niên Đông. Tôn Diệp Nhiên muốn gì anh cũng chiều. Anh đã yêu cô đến mức không lối thoát rồi.
“Em muốn ăn gì?”
“Ăn lẩu.”
“…”
“Em nghiêm túc à?”
Tôn Diệp Nhiên gật đầu. Cô rất thèm, rất thèm là đằng khác. Trác Niên Đông cũng bất lực, dĩ nhiên là phải nghe theo cô. Hai người thay quần áo rồi ra khỏi nhà lúc nửa đêm.
Đi được một lúc, Trác Niên Đông chợt nghĩ đi hẹn hò lúc nửa đêm như này cũng thú vị lắm đấy chứ. Hai người giống như là một cặp học sinh đang giấu cha mẹ để lén lút đi chơi với nhau vậy.
Gần đây có một quán lẩu mở xuyên đêm. Không to lắm, nhưng vẫn có phòng riêng.
“Nhiên Nhiên, ở đây khó chịu quá…”
Trác Niên Đông đã cố nhịn, nhưng mùi lẩu quanh đây vẫn khiến anh buồn nôn. Tôn Diệp Nhiên lại thấy có lỗi với anh. Là cô suy nghĩ không chu đáo.
Cô may mắn không bị thai nghén hành h.ạ, nhưng người phải chịu thay cô lại là người cô yêu.
“Hay là chúng ta về đi?”
“Em dỗ anh một chút là hết.”
“…”
Vẫn là thích làm nũng, đòi ôm, đòi hôn. Người đàn ông này vĩnh viễn không thay đổi được. Nhưng cũng may chỉ có cô mới được thấy cái tính xấu này của anh.
Tôn Diệp Nhiên ngồi lên đùi Trác Niên Đông, vòng tay qua cổ anh. Hai người hôn nhau thắm thiết. Trác Niên Đông vui sướng, theo thói quen mà bàn tay không yên phận của anh lại bắt đầu kéo vai áo Tôn Diệp Nhiên xuống.
Tôn Diệp Nhiên rùng mình, v.é.o Trác Niên Đông một cái.
“Không cho manh động.”
“Nhiên Nhiên… lâu lắm rồi…”
“Ai bảo anh làm em có thai. Anh tập ăn chay dài hạn đi.”
Giờ đây, Trác Niên Đông mới nhớ ra là trong ba tháng đầu và cuối, anh không thể động vào Tôn Diệp Nhiên. Mà cô mới mang thai được một tháng.
Anh sẽ bị bỏ đói đến c.h.ế.t mất.
Tất cả là tại đứa bé.
Trác Niên Đông phụng phịu, cúi xuống gần chiếc bụng của Tôn Diệp Nhiên.
“Tại con hết đấy, cha con phải nhịn đói về con đấy.”
“Đợi con chui ra ngoài, cha sẽ t.é.t mông con mấy cái.”
“Anh nói linh tinh!”
Vậy là Trác Niên Đông bị cốc một cái vào đầu. Lời hay tiếng đẹp thì anh chẳng nói, lại đi nói mấy thứ không đâu vào đâu.
“Anh còn nói thế nữa thì cứ nhịn đến năm sau đi là vừa.”
“Cục cưng à… sao em b.ắ.t n.ạ.t anh? Em vì con mà b.ắ.t n.ạ.t anh sao?”
“Em yêu nó hơn anh à?”
“Đến cả con của mình mà anh cũng ghen được sao?”
“Không có…”
Anh vô tội. Anh rất yêu con mà.
“Cục cưng à… em không được ghẻ lạnh anh đâu đấy…”
“Sau này, anh sẽ giúp em ru con ngủ, cho con ăn, tắm rửa cho con, chơi với con,…”
Trác Niên Đông kể đủ điều, cốt là có được sự sủng ái từ Tôn Diệp Nhiên. Sau này, hậu cung sẽ có thêm mấy đứa nhóc nữa tới tranh sủng, thân là chính thất, anh không thể khoanh tay đứng nhìn.
Anh muốn được nương nương thị tẩm mỗi ngày.
“Ừ, ừ, em biết rồi.”
“Kim chủ ngoan, sau này em sẽ cưng chiều anh.”
“Chiều nhất thì được.”
Thật lắm trò!
Nhưng Tôn Diệp Nhiên vẫn hứa với anh.
“Được, em hứa…”
“Kim chủ nhõng nhẽo tin chưa?”
“Tin rồi.”
Trác Niên Đông lại ôm Tôn Diệp Nhiên càng c.h.ặ.t hơn. Anh mới là số một trong lòng cô, con cái chỉ là phù du, là sự cố thôi.
“Nhớ đấy, em phải yêu anh hơn con, không được bỏ đói anh.”
Bình luận