“Yên tâm, kim chủ chưa hết tiền thì tôi không dám bỏ chạy đâu.”
“Kim chủ sẽ kiếm thật nhiều tiền cho em tiêu.”
Tôn Diệp Nhiên xoa phần đầu ban nãy bị đánh của Trác Niên Đông. Anh tự giác cúi đầu xuống để cho cô đỡ phải kiễng chân lên. Lúc này, Trác Niên Đông giống như một chú cún nhỏ.
“Con trai, coi như mày cũng có điểm tốt.”
Trác lão phu nhân thấy rất hài lòng, liền đi xuống nhà ăn trước. Trác Niên Đông biết nghe lời vợ là tốt. Phải biết rằng nhà họ Trác này có truyền thống đội vợ lên đầu mà sống.
…
Tiêu Minh đã tỉnh lại. Sau cơn say, đầu hắn đau như búa bổ. Hắn nhìn chiếc điện thoại nằm trên sàn nhà, liền nhặt lên xem. Hôm nay đáng lẽ ra là ngày hắn và Hạ Nhiên đi đăng ký kết hôn.
Giờ đây, cô ta đã bỏ chạy, nhưng… còn con của hắn!
Hạ Nhiên đang mang thai con của hắn, vậy mà cô ta nói chia tay là chia tay.
“Hạ Nhiên, cô đợi đấy!”
Trung tâm thương mại là nơi mà Hạ Nhiên thường đi đến nhất. Quả nhiên giống như suy nghĩ của Tiêu Minh, cô ta đang đi mua sắm, hai tay xách đầy những túi đồ hàng hiệu. Tiêu Minh đột nhiên nhớ ra rằng Hạ Nhiên còn đang cầm thẻ ngân hàng có chứa tiền lương của hắn.
Nhỡ đâu đống đồ đó chính là tiền của hắn thì sao?
“Hạ Nhiên!”
Hạ Nhiên nghe thấy có người gọi mình, liền quay đầu lại nhìn. Tiêu Minh giờ đây đã trở thành người đàn ông với bộ dạng lôi thôi, luộm thuộm, khắp người nồng nặc mùi rượu. Cô ta thấy rợn người.
“Tiêu Minh.”
Tiêu Minh bước nhanh về phía Hạ Nhiên, nổi giận, “Cô dùng tiền của tôi mua đống đồ này? Hơn nữa, cô đang mang thai con của tôi đấy, cô phải kết hôn với tôi.”
“Anh bị dở người à? Buông tôi ra!”
“Không, con của tôi.”
“Ai có con của anh cơ chứ đồ yếu sinh lý?”
Tiêu Minh bỗng dưng dừng tay lại, Hạ Nhiên nhân cơ hội đó mà rụt tay về. Sắc mặt của hắn tái nhợt đi mấy phần, miệng vẫn còn lẩm bẩm.
“Yếu sinh lý? Tôi… tôi không có…”
“Cô… cô nói bậy!”
“Tôi còn phải nói dối một tên nghèo rách nát như anh? Không ngại nói cho anh biết, đứa bé đó không phải của anh!”
“Ban đầu thấy anh có nhà, có xe, coi như cũng xứng với tôi, tôi mới miễn cưỡng chấp nhận cho anh đổ vỏ, còn giờ thì anh sắp chẳng còn gì nữa rồi!”
“Cô… cô…”
Tiêu Minh tức đến nỗi không nói thành lời. Hắn làm tất cả để cưới được Hạ Nhiên về làm vợ, kết quả là cô ta tặng cho hắn một cặp sừng, một đứa bé không mang dòng m.á.u của hắn sao?
Hắn không chấp nhận được!
Tiêu Minh nổi điên lên, nhưng Hạ Nhiên vẫn chưa biết sợ, vẫn cố thêm dầu vào lửa.
“Đống đồ này coi như là phí chia tay và tổn thất tinh thần nhé.”
Tiêu Minh không hiểu sau buổi tiệc mừng hắn lên chức, Hạ Nhiên đã phải chịu biết bao lời đàm tiếu sau lưng đâu. Tất cả mọi người đều cười nhạo cô ta khi biết Tiêu Minh bị chính Tổng giám đốc thông báo sa thải. Lúc đó, Hạ Nhiên nhục nhã muốn chết.
Hạ Nhiên n.é.m tấm thẻ ngân hàng xuống sàn, ngay trước mặt Tiêu Minh.
“Cô…”
“Tạm biệt nhé.”
“Đứng lại cho tôi!”
Nhưng Tiêu Minh căn bản là không có sức, Hạ Nhiên nhanh chóng thoát khỏi hắn ta. Tiêu Minh chợt nhìn xung quanh, mọi người đã vây quanh lại để xem cảnh náo nhiệt.
“Nhìn cái gì? Các người nhìn cái gì?”
Từ trên tầng hai nhìn xuống, Trác lão phu nhân và Tôn Diệp Nhiên bật cười vì cảnh tượng dưới kia.
“Đó là kẻ hôm trước đã đánh con, đúng không?”
“Đúng vậy, nhưng kệ anh ta đi. Con không muốn dây dưa với anh ta nữa.”
“Để bác xử tên đó cho. Con dâu tương lai à, con phải học tập cách lấy tiền đè người đi. Phải lấy tiền đập chết cái tên khốn nạn đó.”
“Con yên tâm, con trai bác không phá sản được đâu.”
Bình luận