“Nhiên Nhiên, mau tới sủng hạnh anh đi. Anh cô đơn quá.”
Tôn Diệp Nhiên biết Trác Niên Đông vì theo đuổi mình mà không tiếc cái giá nào cả, nhưng anh có cần mất liêm sỉ vậy không?
Tôn Diệp Nhiên có cảm giác như kim chủ là cô, còn Trác Niên Đông mới là tình nhân nhỏ vậy. Anh sến súa đến mức cô muốn buồn nôn.
“Anh nghiêm túc lại đi.”
“Nhiên Nhiên, sao vậy? Em không thích sao?”
Trác Niên Đông ngơ ngác, nhìn khắp phòng đều là hoa tươi, nến vàng. Không khí trong này vô cùng lãng mạn. Anh không hiểu mình đã làm sai ở đâu rồi.
Hay là anh không đủ quyến rũ? Nhưng rõ ràng hôm nay, anh đã cố gắng đi tân trang lại bản thân rồi mà.
Trác Niên Đông lại làm ra vẻ mặt buồn tủi, khiến Tôn Diệp Nhiên á khẩu, không thể không thương xót. Cô ngồi xuống giường, Trác Niên Đông gối đầu lên đùi cô. Cô cúi xuống, nghịch mái tóc gọn gàng của anh.
“Thích, thích. Được chưa? Ngài kim chủ, tôi nói vậy, ngài…”
Trác Niên Đông ngay lập tức hoá sói, đ.ẩ.y ngã Tôn Diệp Nhiên nằm xuống giường. Anh không cho cô cơ hội phản kháng, liền hôn lên môi cô. Nụ hôn sâu như muốn rút cạn hơi thở của cô, Tôn Diệp Nhiên chỉ có thể nằm im.
“Nhiên Nhiên… Nhiên Nhiên… anh yêu em… rất yêu…”
Trác Niên Đông chỉ đợi một tiếng yêu từ Tôn Diệp Nhiên, nhưng đáng tiếc là cô vẫn không nói một lời.
Dù vậy, cô chưa sẵn sàng, anh sẽ không ép cô. Anh muốn cô can tâm tình nguyện giao trái tim của mình cho anh.
…
Sáng hôm sau, Trác Niên Đông thức dậy, cả người vô cùng sảng khoái. Anh hôn trộm Tôn Diệp Nhiên mấy cái rồi mới rời giường. Tôn Diệp Nhiên vì quá mệt mà vẫn ngủ say, không biết trời đất thế nào.
Trác Niên Đông ra khỏi nhà khá sớm. Trước khi đi, anh còn không quên để lại lời nhắn cho Tôn Diệp Nhiên.
“Anh phải đi kiếm tiền nuôi cục cưng đây.”
Khi Tôn Diệp Nhiên tỉnh dậy, đọc được mấy dòng chữ nguệch ngoạc của Trác Niên Đông, cô cười nhẹ, trong tim cũng có chút dao động.
Tôn Diệp Nhiên cầm điện thoại lên, phát hiện có một dòng thông báo trên thanh trạng thái.
Bảy giờ tối nay, Tiêu Minh sẽ tổ chức tiệc ăn mừng bản thân lên chức phó phòng. Hắn ta còn mặt dày bảo cô chuẩn bị quà mừng cho hắn, trong khi tiền tổ chức là tiền cô bỏ ra.
“Anh mặt dày quá đấy… Tiêu Minh. Anh thật sự cho rằng tôi không dám làm gì anh sao?”
Bảy giờ tối, tại nhà hàng sang trọng bậc nhất Đông Thành.
Trong hội trường to lớn là hàng loạt người thân, đồng nghiệp, bạn bè của Tiêu Minh đến chung vui. Cả căn phòng, bộ bàn ghế, cho đến những chi tiết nhỏ nhất thì đều vô cùng tinh xảo. Giá cả thuê hội trường ở đây không hề rẻ chút nào.
Tiêu Minh cảm thấy việc mình thăng chức ở Trác Thị là một điều vô cùng đáng tự hào, hắn chỉ hận không thể khoe cho cả thế giới này rằng bản thân đã sắp có một cuộc sống không phải lo cơm áo gạo tiền.
“Cảm ơn mọi người đã đến đây. Tôi rất vinh hạnh vì được tiếp đón mọi người, vậy thì bữa tiệc sẽ bắt đầu ngay…”
“Tôi không đến muộn chứ?”
Giọng nói trầm ổn của một người đàn ông nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người. Ai nấy nhìn về phía Trác Niên Đông cũng không thể rời mắt khỏi anh.
Ngũ quan sắc nét, vóc dáng khoẻ khoắn cùng làn da màu đồng, khiến cho người anh toả ra một khí chất vô cùng cao quý, dường như chẳng có ai có thể so bì được với người đàn ông này.
“Tổng giám đốc?”
“Tôi không làm phiền mọi người chứ?”
Tiêu Minh vội từ trên sân khấu chạy xuống, bắt tay với Trác Niên Đông. Đây là lần đầu tiên anh được tận mắt nhìn thấy vị tổng giám đốc mà mình luôn ngưỡng mộ.
“Tổng giám đốc, cảm ơn ngài đã đến đây, đây là vinh hạnh của tôi.”
Đúng lúc đó, phục vụ cũng đem rượu lên. Tiêu Minh mời Trác Niên Đông một ly đầu tiên.
“Vậy ly này, tôi chúc mừng cậu đã bị sa thải khỏi công ty… vì đã đắc tội với cục cưng của tôi.”
Bình luận