“Còn riêng em, làm ấm giường cho kim chủ đi.”
Tôn Diệp Nhiên tức đến nỗi muốn hộc máu. Quả nhiên là cầm thú. Người đàn ông này vĩnh viễn không thay đổi. Trác Niên Đông cười tà mị, định nghiêng đầu qua hôn lên môi Tôn Diệp Nhiên thì cô đã hét lên, đẩy anh ra.
“Cẩn thận!”
Trác Niên Đông vội đánh lái, tránh chiếc ô tô đi ngược chiều. Tôn Diệp Nhiên sợ hết hồn, tim đập thình thịch. Nếu lúc đó, cô hùa theo Trác Niên Đông, không để ý chiếc xe kia, có lẽ bây giờ, hai người đã được đưa đến bệnh viện rồi.
“Anh lái xe cẩn thận chút!”
“Dạ…”
Trác Niên Đông tự biết lỗi của mình, ngậm ngùi nghe lời. Phải nghe lời, nhất định phải nghe lời cục cưng, nếu không thì cục cưng sẽ cho ăn chay dài.
Về đến nhà, Trác lão phu nhân luôn mặt nặng mày nhẹ với con trai thì hôm nay, bà lại tươi cười một cách lạ thường. Trác Niên Đông thấy có một dự cảm không lành.
“Chúc mừng con trai đã có danh phận!”
“Hả? Dạ?”
Danh phận? Tôn Diệp Nhiên cho anh danh phận lúc nào vậy?
“Hôm nay, con đấm cái thằng nhóc kia, chẳng phải là đã có danh phận rồi sao? Con trai, đấm hay lắm!”
Dám nhăm nhe con dâu tương lai của bà thì phải bị trừng phạt thật nặng. Tôn Diệp Nhiên tốt như thế, sao bà có thể để người khác chiếm được cô?
“Mẹ, mẹ đúng là mẹ con!”
Nhìn hai mẹ con vui như thế, Tôn Diệp Nhiên cũng bó tay, không nói nên lời. Đúng lúc đó, một dòng tin nhắn được gửi đến điện thoại của cô.
Là của cậu thực tập sinh kia.
“Chị Diệp Nhiên, em xin lỗi. Ngày mai, em mời chị một bữa lẩu, được không?”
“Chị, chị đừng từ chối em nhé, em thật sự xin lỗi chị.”
Tôn Diệp Nhiên xem tin nhắn nhưng không trả lời. Cậu thực tập sinh lại càng lo lắng hơn. Cậu không muốn cô giận, cậu còn muốn được ở bên Tôn Diệp Nhiên mà. Cậu không can tâm khi thấy cô ở bên Trác Niên Đông.
Cậu ta lại càng nhắn nhiều hơn. Hai ngón tay gõ lên bàn phím điên cuồng đến mức run run.
“Chị, chị đừng giận em.”
“Em biết lỗi rồi, chị Diệp Nhiên.”
“Xin chị hãy tha thứ cho em.”
Một đống tin nhắn được gửi đến cho Tôn Diệp Nhiên khiến cô không khỏi đau đầu, quyết định tắt chuông đi. Cậu ta xin lỗi, nhưng chưa từng thừa nhận rằng cậu ta cố ý làm đổ ly latte lên người cô.
Tôn Diệp Nhiên đã định không đáp lại, cho đến sáng ngày hôm sau.
Cô đồng ý.
Một dòng tin nhắn khiến cho cậu ta vui cả ngày trời.
Tranh thủ giờ nghỉ trưa, cậu thực tập sinh kia rủ Tôn Diệp Nhiên tới quán lẩu ở gần công ty. Cậu ta còn cố ý chọn phòng riêng.
“Phòng riêng cũng không rẻ, sao em không đặt bàn ở ngoài?”
“Chị, chị hiểu ý em mà.”
“Chị, em thích chị nhiều hơn.”
Cuối cùng thì cậu ta cũng không giấu nữa rồi. Tôn Diệp Nhiên khoanh hai tay trước ngực, tỏ rõ sự lạnh nhạt đối với cậu ta. Cô của lúc này dường như còn có thêm chút kiêu ngạo.
“Tôi khuyên cậu tốt nhất nên rút suy nghĩ đó lại đi.”
“Tôi sẽ trao đổi với chị Lương, điều cậu về chỗ chị ấy.”
Cậu ta không chấp nhận được. Cậu ta ngay lập tức đứng dậy, hai tay đ.ậ.p mạnh xuống bàn.
“Tại sao? Vì tên đó sao? Chị, đó là Trác Niên Đông đấy! Mấy tên đại gia đó thì thiếu gì phụ nữ? Anh ta chỉ đang trêu đùa chị thôi!”
“Em mới thật lòng thích chị!”
“Nhưng tôi thích tiền hơn.”
Người đàn ông ở phòng bên cạnh vô cùng hài lòng, khoé môi nhếch lên một đường dài.
Tôn Diệp Nhiên thích tiền, nhưng lại chỉ thích tiền của anh, vậy chẳng phải là cô thích anh sao? Quá rõ ràng rồi…
Chàng trai kia không bình tĩnh nổi, đầu óc rối tung rối mù cả lên. Cậu ta đảo mắt nhìn khắp phòng, đột nhiên thấy được chiếc kéo ở trên bàn.
Cậu ta cầm nó lên, chĩa về phía Tôn Diệp Nhiên.
“Chị, chị nên suy nghĩ lại đi.”
“Hôm nay, nếu chị không đồng ý làm bạn gái em, em sẽ không để chị đi đâu!”
Bình luận