“Mẹ nó! Thằng nhãi trà xanh!”
“Trác Niên Đông!”
Tôn Diệp Nhiên vội cản Trác Niên Đông lại, nhưng không kịp. Anh ra tay rất nhanh, cậu thực tập sinh hứng trọn cú đấm từ Trác Niên Đông. Đầu cậu ta ong ong, hai chân khập khễnh một chút rồi ngay sau đó, cậu ta ngã bịch xuống sàn.
Trác Niên Đông thấy vô cùng hả giận.
Dám mưu đồ bất chính với cục cưng của anh sao?
“Thật xin lỗi.”
“Chị, là lỗi của em.”
Cậu thực tập sinh tỏ vẻ đáng thương. Nói là lỗi của cậu ta, nhưng ai cũng hướng mắt về phía Trác Niên Đông. Dù vậy, anh thà rằng trở thành con người xấu xa trong mắt người khác còn hơn là để người con gái mình yêu bị người khác tuỳ ý trêu đùa.
“Anh qua đây!”
Tôn Diệp Nhiên kéo Trác Niên Đông đi, để lại một hội trường hỗn loạn trong văn phòng. Ra đến chỗ nhà kho không một bóng người, cô mới dừng lại.
Trác Niên Đông quan sát vẻ mặt của cô, bắt đầu lo sợ. Có phải cô ghét anh vì làm lộ mối quan hệ của hai người không? Hay là cô ghét anh vì anh đã tổn thương cậu thực tập sinh kia?
Tôn Diệp Nhiên thở dài.
“Tôi biết cậu ta cố ý làm đổ, tôi không ngốc đến mức đấy đâu.”
“Vậy mà em còn cản anh?”
Thằng nhóc kia đáng chết chứ không phải đáng đánh!
Tôn Diệp Nhiên muốn dỗ anh, liền kiễng chân lên hôn Trác Niên Đông. Hôn sâu rồi, anh vẫn còn phụng phịu.
“Không đủ…”
Người đàn ông này vô cùng khó chiều!
Tôn Diệp Nhiên mở cửa phòng chứa đồ, bảo Trác Niên Đông vào cùng. Sau đó, cô chốt cửa lại. Tim Trác Niên Đông bỗng dưng đập mạnh.
“Ngài kim chủ mau lau giúp tôi đi…”
Cơ thể của Tôn Diệp Nhiên dán chặt lên ngực Trác Niên Đông. Hai má anh nhanh chóng đỏ lên. Đây là lần đầu tiên anh bị Tôn Diệp Nhiên khiêu khích, cho nên có chút không quen. Anh ậm ừ một lúc, ngón tay thon dài từ từ cởi từng chiếc cúc áo của Tôn Diệp Nhiên.
Bờ vai mảnh khảnh của cô nhanh chóng lộ ra. Trác Niên Đông hôn lên nơi những giọt cà phê vẫn còn đọng lại, Tôn Diệp Nhiên run rẩy.
“Sạch chưa?”
“Ừm.”
Anh đã bị cô làm cho chết mê chết mệt rồi.
…
Buổi chiều, hai người tan làm cùng nhau. Trác Niên Đông nhớ lại buổi trưa hôm nay, đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời.
“Cục cưng, em tới Trác Thị đi. Em làm thư ký của anh.”
“Thư ký?” Nhắc đến thư ký, Tôn Diệp Nhiên lại nhớ tới điều gì đó. Được một lúc, cô nhận ra, “Anh không sợ bị sàm sỡ sao?”
“Được cục cưng, sàm sỡ, anh rất sẵn lòng.”
Tấm thân này chỉ dành cho một mình cô mà. Anh còn đang đợi cô thanh tẩy sau khi bị người phụ nữ ác độc kia chiếm tiện nghi. Hôm nay, anh đã tưởng mình không phải ăn chay thì đột nhiên nhớ ra Tôn Diệp Nhiên còn đang đến ngày.
Phải nhịn sau khi bị kích thích mà nói là một cực hình đối với anh. Anh nghẹn chết mất.
“Tôi không làm đâu. Tôi cũng đâu có chuyên môn để làm thư ký cho anh.”
“Em rõ ràng là không muốn xa thằng nhóc trà xanh kia… em không cần anh!”
Lại nữa rồi.
“Em không ở bên anh, anh không thấy an tâm. Không có thằng nhóc kia thì sẽ có thằng khác!”
“Vậy anh nói xem, làm thư ký của anh thì phải làm gì?”
“Chuẩn bị giấy tờ.”
Tôn Diệp Nhiên thấy hơi nghi ngờ. Người đàn ông này tốt đến thế sao? Cho cô đến Trác Thị để anh được ngắm cô hàng giờ sao? Tôn Diệp Nhiên còn chưa kịp hỏi thêm thì Trác Niên Đông đã nói tiếp.
Anh cũng không sợ xấu hổ.
“Còn riêng em, làm ấm giường cho kim chủ đi.”
Bình luận