“Ai cho cô vào đây? Tôi là hoa có chủ rồi, biến!”
“Tôi xin lỗi, tổng giám đốc.”
Nhã Hinh sợ quá, chạy ra ngoài luôn. Cô ta vừa ra khỏi cửa vừa khóc thút thít.
Trác Niên Đông cũng chẳng biết thương hoa tiếc ngọc là gì, mặc kệ cô ta. Sự dịu dàng của Trác Niên Đông đã dành hết cho Tôn Diệp Nhiên, dĩ nhiên là sẽ không còn cho ai khác nữa.
Ngay ngày hôm đó, Nhã Hinh đã viết đơn xin nghỉ việc. Cô ta sợ lắm rồi, không chịu nổi nữa.
Trác Niên Đông vừa loại bỏ được thêm một người phụ nữ đang nhăm nhe tiếp cận mình, rất hài lòng. Tốt nhất là trong bán kính vài mét thì không nên có người phụ nữ nào khác ngoài Tôn Diệp Nhiên ở bên anh.
Buổi chiều, Trác Niên Đông tới đón Tôn Diệp Nhiên. Anh đỗ xe cách cửa công ty một đoạn, đeo kính râm cùng khẩu trang kín mít. Một lúc sau, Tôn Diệp Nhiên đã đi ra.
Anh đang vui mừng thì đột nhiên thấy một chàng trai đang nói chuyện với cô. Hai người trông rất vui vẻ. Hai bàn tay của Trác Niên Đông bỗng dưng nắm chặt vô lăng, gân xanh trên mu bàn tay nổi cả lên.
“Cảm ơn nhé, tôi đi đây.”
Tôn Diệp Nhiên thậm chí còn nhận lấy cốc cà phê từ cậu đồng nghiệp kia. Đầu óc Trác Niên Đông sắp nổ tung lên rồi. Điều hoà trong xe cứ như đã bị hạ xuống mức thấp nhất.
Tôn Diệp Nhiên ngồi vào trong xe, đột nhiên cảm thấy rén run.
“Anh mở điều hoà lạnh vậy? Tăng nhiệt độ lên đi.”
“Đó là ai?”
“Hả?”
“Tên giống đực đó…”
“À… thực tập sinh mới đến thôi.”
Tôn Diệp Nhiên đã ngửi thấy mùi gì đó chua chua ở quanh đây rồi. Một vại giấm to đùng đang ở ngay bên cạnh cô.
“Em chê anh già à?”
“Không có.”
“Cho dù anh già thì cũng vừa đẹp trai, vừa nhiều tiền, vừa…”
“Rồi, rồi, biết rồi. Ngài kim chủ, anh là nhất.”
Tôn Diệp Nhiên vội đặt cốc cà phê xuống, hôn Trác Niên Đông mấy cái, dỗ dành anh thật cẩn thận. Trác Niên Đông quả nhiên đỡ giận hơn.
Sau đó, anh vẫn tuyên bố chủ quyền một cách bá đạo.
“Em là của anh.”
“Biết rồi…”
Thế nhưng sau đó, Trác Niên Đông vẫn vô cùng cảnh giác. Anh không yên tâm Tôn Diệp Nhiên suốt ngày tiếp xúc với mấy chàng trai trẻ. Anh sẽ ghen chết mất.
Vì vậy, Trác Niên Đông quyết định gọi cho giám đốc của Tôn Diệp Nhiên, nói anh muốn tới công ty một chuyến.
Ngày hôm sau, Trác Niên Đông hoàn toàn biến thành cái đuôi của Tôn Diệp Nhiên.
“Anh nhất định phải như vậy sao?”
“Để anh giải quyết hết cái đống sắc lang kia cho em.”
Tôn Diệp Nhiên bất lực. Trong lúc đi, cô thầm mắng chính Trác Niên Đông mới là sắc lang. Vừa vào đến cửa văn phòng, cậu nhóc thực tập sinh do cô quản lý đã nhiệt tình mời cô một cốc trà sữa.
“Chị Diệp Nhiên, quán trà sữa bên cạnh mới có chương trình khuyến mãi, em tặng chị một ly này.”
“Ờ, cảm ơn.”
Tôn Diệp Nhiên chưa kịp nhận thì đã bị Trác Niên Đông cướp mất.
“Này, anh là ai? Đây rõ ràng là đồ tôi cho chị ấy!”
“Biến!”
Trác Niên Đông búng vào trán cậu ta một cái. Nhóc con mà cũng muốn tranh cục cưng với anh? Nằm mơ cũng không có cơ hội đó đâu!
“Đi thôi, anh ta… là người mới đến, người quen của giám đốc đấy.”
Trác Niên Đông vô cùng thoả mãn, tiếp tục đi theo Tôn Diệp Nhiên.
Cậu thực tập sinh kia cũng rất cảnh giác với anh, cậu ta giống như có ý đồ gì đó. Nhìn ánh mắt của cậu ta, Trác Niên Đông đã biết cậu ta chắc cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì.
Đến giờ nghỉ trưa.
“Chị Lương mời chúng ta đấy. Chị Diệp Nhiên, latte của chị đây.”
Cậu ta cố tình cầm ly latte nghiêng, làm nước tràn ra ngoài. Latte rơi xuống áo Tôn Diệp Nhiên, khiến cho cô hoảng hốt.
“Ôi…”
“Chị, em xin lỗi.”
Cậu ta vội rút giấy ăn ra, định lau áo cho Tôn Diệp Nhiên. Trác Niên Đông đã phát điên, túm lấy cổ áo cậu ta.
“Mẹ nó! Thằng nhãi trà xanh!”
Bình luận