“Trác Niên Đông, hay chúng ta sinh một đứa đi?”
“Em… em nói gì cơ?”
Trác Niên Đông ngay lập tức bừng tỉnh, quay sang nhìn mặt Tôn Diệp Nhiên. Tuy nhiên, anh vẫn không dám tin, còn nghĩ mình đã nghe nhầm rồi. Có lẽ anh đã quá mong ước bản thân có một đứa con với Tôn Diệp Nhiên nên mới ảo tưởng như thế.
Thế nhưng Tôn Diệp Nhiên đã phủ định tất cả những ý nghĩa trong đầu anh.
“Có một đứa con… cũng không tệ…”
“Em… nói thật sao?”
Tôn Diệp Nhiên gật đầu. Vì hiện giờ đã là ban đêm, đèn ngủ trong phòng lại không được bật, Trác Niên Đông chỉ có thể phỏng đoán cử chỉ của cô. Hình như cô đã thừa nhận.
Trác Niên Đông bật cười, nhưng một lúc sau, Tôn Diệp Nhiên lại nghe thấy tiếng khóc. Trác Niên Đông vui đến nỗi muốn khóc. Anh luôn bộc lộ con người yếu đuối của mình trước Tôn Diệp Nhiên.
Trác Niên Đông rúc đầu vào trong lòng Tôn Diệp Nhiên, nước mắt thấm qua làm ướt đẫm một mảng không nhỏ trên áo cô. Một lúc sau, cô mới có thể nghe thấy tiếng Trác Niên Đông nói.
“Nhiên Nhiên… anh sẽ cố…”
Đợi bà dì của Tôn Diệp Nhiên hết, Trác Niên Đông anh sẽ thật chăm chỉ cày cuốc.
Tôn Diệp Nhiên bỗng cảm thấy người đàn ông này thật đáng yêu.
Sáng hôm sau, Tôn Diệp Nhiên thức giấc bởi vì tiếng lục cục trong phòng. Cô mở he hé mắt ra, thấy người đàn ông đang lục đồ gì đó trong ngăn kéo tủ.
“Anh làm gì vậy?”
“Cục cưng, làm em thức giấc rồi à?”
Đúng lúc đó, một chiếc hộp nhỏ trong tay Trác Niên Đông rơi xuống. Tôn Diệp Nhiên mới đi ra xem. Cô nhìn nhãn hiệu trên hộp, hiểu ra ngay.
“Anh nóng vội thật đấy.”
Đêm qua, cô vừa đề nghị cùng Trác Niên Đông có một đứa con. Vậy mà sáng hôm sau, anh đã đem vứt hết đống b.a.o cao su mà mình mới mua.
Thực tình, cô cũng không nghĩ anh lại mua nhiều đến thế… Cả chục hộp thế này đã chật ních ngăn tủ rồi.
“Nhiên Nhiên… cuối cùng thì anh cũng sắp có danh phận rồi.”
Kim chủ còn phải cầu tình nhân cho mình một danh phận. Có lẽ trên đời này chỉ có duy nhất một mình Trác Niên Đông mà thôi.
…
“Trợ lý Kim, đi thông báo với mọi người là tháng này sẽ có thưởng đi.”
Đó là điều đầu tiên mà Trác Niên Đông nói khi mà bước vào toà cao ốc. Trợ lý Kim không kìm được niềm vui, vội vã chạy đi báo cáo.
Trác Niên Đông đi qua khu vực thư ký đang ngồi, lườm Nhã Hinh một cái. Cô ta sợ xanh mặt, cắm cúi vào làm việc.
Hừ, chính là vì người phụ nữ kia mà tấm thân trong trắng của anh đã bị vấy bẩn. Anh bị cô ta sàm sỡ một cách trắng trợn.
Trác Niên Đông vô cùng nghiêm túc đối với người ngoài, nhưng khi ở một mình trong văn phòng, anh như biến thành một con người khác.
Anh cười như điên, chạy khắp cả căn phòng. Anh ôm lấy cái gối hôm qua Tôn Diệp Nhiên đã dựa vào, dụi má mấy cái rồi mới buông.
“Thế giới này thật là tươi đẹp!”
Trợ lý Kim chỉ mới mở he hé cửa ra, cuối cùng là đã quyết định đóng lại. Nếu cậu nhìn thấy cái dáng vẻ kia của Trác Niên Đông thì có lẽ cậu sẽ bị tống ra ngoài ngay lập tức mất.
“Nhiên Nhiên! Nhiên Nhiên!”
Tôn Diệp Nhiên, nữ thần của đời anh.
Sau vài phút điên cuồng, Trác Niên Đông cuối cùng cũng dừng lại. Đến lúc đó, trợ lý Kim mới dám đi vào.
“Tổng giám đốc, hình như hôm nay ngài rất vui.”
“Tôi sắp làm cha rồi, chẳng lẽ lại không vui? Cục cưng của tôi sắp sinh con cho tôi rồi.”
“Phu nhân có thai rồi? Chúc mừng ngài.”
“Chưa có, nhưng sắp có.”
Trác Niên Đông vô cùng tự tin với năng lực của mình. Anh có thể khiến cho Tôn Diệp Nhiên mấy ngày không xuống được giường.
Đúng lúc Trác Niên Đông đang mải mê nghĩ về người tình trong mộng, tiếng gõ cửa bên ngoài đã kéo anh về hiện thực. Trác Niên Đông lại muốn nổi nóng.
Trợ lý Kim ra mở cửa. Nhã Hinh rón rén đi vào, trên tay cầm một sấp giấy tờ.
Trác Niên Đông rống lên.
“Ai cho cô vào đây? Tôi là hoa có chủ rồi, biến!”
Bình luận