“Em chê anh đúng không? Cục cưng… đừng chê anh mà… kim chủ chỉ có mình em thôi… là cô ta mưu đồ bất chính với anh…”
“Ừ, ừ, tôi tin mà.”
“Ngoan, không khóc nữa.”
Trác Niên Đông gật đầu. Được dỗ dành, anh thấy rất hài lòng, đỡ tủi thân hơn mấy phần. Tôn Diệp Nhiên thở dài, cô giống như đang nuôi một đứa trẻ vậy, một đứa trẻ to xác.
“Hôn anh một cái đi.”
Tôn Diệp Nhiên cũng thuận theo ý Trác Niên Đông mà hôn môi anh. Một lúc sau, khi hai đôi môi rời khỏi nhau, Trác Niên Đông mới nói.
“Nhiên Nhiên, mau thanh tẩy cho anh đi.”
“Là sao?”
“Cô ta làm bẩn anh rồi… em phải thanh tẩy cho anh chứ…”
“Anh không thích trên người anh có mùi của ai khác ngoài cục cưng.”
Nói cách khác là Trác Niên Đông lại muốn â.n á.i với cô. Tên cầm t.h.ú này không bao giờ thay đổi.
Trác Niên Đông ôm eo Tôn Diệp Nhiên, cô cười với anh, rồi cho anh một gáo nước lạnh, “Tôi đến ngày rồi.”
“…”
Cái ngày mà Trác Niên Đông ghét nhất đã đến rồi! Anh lại phải tiếp tục con đường ăn chay. Mấy hôm nay, anh khó khăn lắm mới dụ dỗ được Tôn Diệp Nhiên mà.
“Kim chủ ngoan, sau này bù cho anh sau.”
“Bù nhiều nhiều vào đấy…”
Anh sẽ khiến cho cô mấy ngày không thể xuống được giường!
…
Buổi tối, Tôn Diệp Nhiên và Trác Niên Đông trở về nhà. Ngay khi quản gia vừa mở cửa ra, một chùm pháo hoa giấy đã được bắn lên. Hai người ngơ ngác. Ngay sau đó là tiếng cười của Trác lão gia và lão phu nhân.
“Chúc mừng hai đứa đã sắp lên chức!”
Hôm nay, Trác lão gia cố ý về sớm, chính là vì muốn ăn mừng ông sắp có cháu nội. Khi Trác lão phu nhân nói Tôn Diệp Nhiên có thai, ông đã tức tốc trở về nước ngay. Ông còn tưởng cả đời này, mình sẽ không được bế cháu chứ.
Tôn Diệp Nhiên gượng cười, không biết phải nói thế nào. Cô thật sự không có mang thai.
Trác Niên Đông cứ như tâm ý tương thông với cô, anh kéo mẹ mình vào góc nhà rồi nói chuyện.
“Mẹ… cô ấy không có thai.”
“Sao? Sao lại không có thai? Không phải hôm qua, con bé còn mới…”
“Chỉ là tâm trạng của cô ấy không tốt thôi. Cô ấy đã đến bệnh viện kiểm tra rồi.”
Trác lão phu nhân mừng hụt, vẻ mặt cũng không còn mấy vui vẻ nữa. Bà đi về phía chồng mình, giải thích cho ông. Tuy nhiên, đối với Tôn Diệp Nhiên, bà vẫn niềm nở, dịu dàng.
Trác lão gia hiểu cho cô, cũng không tức giận, “Không sao, không sao. Coi như hôm nay là tiệc mừng lão già này trở về đi.”
“Dạ.”
Tôn Diệp Nhiên đỡ khó xử hơn rồi.
Sau đó, Trác Niên Đông lại bị Trác lão phu nhân kéo vào phòng nói chuyện riêng.
“Thật sự không có thai?”
“Không có…”
“Mày đúng là vô dụng!”
Trác Niên Đông lại bị đánh. Anh không hiểu tại sao trong mắt mẹ, anh làm gì cũng không đúng! Có phải là anh thở cũng là sai không?
“Mẹ! Sao mẹ lại đánh con?”
“Hai đứa ở bên nhau lâu như vậy rồi, sao vẫn chưa có con?”
“Con tưởng mẹ không muốn cô ấy mang thai.”
“Ngốc à, con bé có thai, chẳng phải mày sẽ có lí do để cưới con bé về sao? Mày muốn mày không có danh phận lắm à?”
“Cô ấy chưa muốn có…”
Dù anh có dụ dỗ Tôn Diệp Nhiên bằng cách nào cũng vô dụng. Trác Niên Đông trân trọng cô, dĩ nhiên là anh sẵn sàng dùng biện pháp an toàn.
“Nhất định là do mày không đủ tốt.”
“…”
Được, lại là lỗi của Trác Niên Đông này.
Đêm đến, Tôn Diệp Nhiên không ngủ được. Cô cứ lăn qua lăn lại đến nỗi Trác Niên Đông cũng thức giấc. Cứ nghĩ đến nét mặt của cha mẹ Trác Niên Đông khi biết cô không mang thai, cô lại thấy rất tội lỗi.
Thực tình, lúc cô nhận được kết quả là không có thai, cô cũng rất hụt hẫng.
“Em sao vậy?”
“Trác Niên Đông, hay chúng ta sinh một đứa đi?”
Bình luận