“Cục cưng, em có thấy nòng nọc của anh khoẻ không?”
“Anh… anh…”
Mặt Tôn Diệp Nhiên đã đỏ như hai quả cà chua. Cô sốc đến nỗi không nói thành lời. Người bán còn nói tỉ lệ tránh thai của bao cao su rất cao, chẳng lẽ cô lại xui rủi rơi vào số ít thất bại sao?
Ngày hôm sau, Trác Niên Đông tới công ty. Ai nấy cũng cảm thấy anh vô cùng khác lạ so với ngày thường. Hôm nay, anh cười nhiều hơn, cấp dưới làm sai cũng không mắng mỏ một lời, trái lại còn tận tình chỉ bảo lại người ta.
Trợ lý Kim nghĩ mạch não của Trác Niên Đông bị hỏng ở đâu rồi. Thấy mọi người đều được đối xử rất tốt, trợ lý Kim cũng muốn thử xem sao.
“Thư ký Nhã, cô bê cốc cà phê này vào cho tổng giám đốc đi.”
“Được thôi, để tôi.”
Thư ký Nhã vô cùng nhiệt tình, nhưng dĩ nhiên là vì cô ta đã có cơ hội tiếp cận Trác Niên Đông. Bình thường, rất ít nhân viên nữ được ra vào văn phòng của Trác Niên Đông.
Cô ta dĩ nhiên không biết Trác Niên Đông giữ thân như ngọc. Tấm thân này của anh chỉ được Tôn Diệp Nhiên chiếm dụng.
“Tổng giám đốc, cà phê của ngài đây.”
“Ừ, cô ra ngoài đi.”
Trác Niên Đông thậm chí còn không thèm nhìn Nhã Hinh một cái. Cô ta không chấp nhận được. Trong cái công ty này, không ít đồng nghiệp nam theo đuổi cô ta, nhưng đều bị cô ta ngó lơ cả.
Cô ta rõ ràng là hình mẫu bạn gái lý tưởng cho người đàn ông thành công như Trác Niên Đông, tại sao anh không nhìn ra?
Cuối cùng, Nhã Hinh quyết định làm liều một phen.
“Tổng giám đốc, ngài cà vạt của anh bị thắt lệch rồi, tôi sửa giúp ngài.”
Nhã Hinh còn không hỏi ý kiến của Trác Niên Đông mà rướn người lên, chỉnh cà vạt của anh ngay. Đầu óc Trác Niên Đông như muốn nổ tung, anh vội đẩy cô ta ra.
“Cô làm cái gì vậy?”
“Tôi… tôi chỉ muốn giúp ngài thôi.”
Nhã Hinh không ngờ Trác Niên Đông lại phản ứng gay gắt đến mức này. Cô ta bỗng dưng có dự cảm không lành.
“Cô cút ra khỏi đây ngay!”
Nhã Hinh sợ quá, vừa khóc vừa chạy ra khỏi phòng.
Trác Niên Đông vội tháo chiếc cà vạt ra, rưng rưng nước mắt. Sau đó, anh gọi điện cho Tôn Diệp Nhiên, giọng điệu hết sức hoảng hốt.
“Cục cưng, em mau đến đây đi… cứu anh…”
“Anh sao vậy? Anh đang ở đâu?”
“Ở công ty. Em mau đến đây đi…”
Tôn Diệp Nhiên sợ Trác Niên Đông xảy ra chuyện, không quản chuyện của công ty mà ngay lập tức chạy đến Trác Thị. Lúc nghe điện thoại, hình như cô còn nghe thấy giọng nói nghẹn ngào như sắp khóc đến nơi của Trác Niên Đông.
Tôn Diệp Nhiên càng lúc càng lo lắng.
Trợ lý Kim dẫn Tôn Diệp Nhiên đi thang máy riêng lên tầng cao nhất của toà cao ốc. Anh ấy sợ Trác Niên Đông, không dám vào, chỉ có Tôn Diệp Nhiên một mình đi vào.
“Trác Niên Đông, anh sao vậy?”
“Cục cưng, kim chủ của em bị người ta vấy bẩn rồi…”
“Sao cơ?”
Tôn Diệp Nhiên vẫn không hiểu cho lắm. Trác Niên Đông lau nước mắt, bộ dạng hết sức đau khổ.
Tấm thân này sao có thể thị tẩm cùng nương nương đây?
“Cô ta vừa chạm vào người anh.”
“Cô ta? Ai cơ?”
“Một người phụ nữ khủng khiếp.”
Tôn Diệp Nhiên cũng bó tay. Người đáng sợ phải là Trác Niên Đông mới đúng. Cô rõ biết là anh đang làm quá, nhưng lại không nỡ m.ắ.n.g anh. Cô chỉ đành phụ hoạ theo.
“Không bẩn, không bẩn, anh sạch lắm.”
“Không… anh bị đụng chạm rồi…”
“Không sao mà.”
“Không, anh cảm thấy có lỗi với em và con. Đáng lẽ ra anh không nên vừa đẹp trai, vừa tài giỏi, lại còn nhiều tiền đến thế…”
“…”
Tôn Diệp Nhiên đứng hình một lúc rồi mới nói tiếp, “Sáng nay, tôi vừa đến bệnh viện kiểm tra rồi. Tôi không có thai.”
Trác Niên Đông tưởng Tôn Diệp Nhiên giận mình vì anh lại để người phụ nữ khác chạm vào, anh càng đau khổ hơn.
“Em chê anh đúng không? Cục cưng… đừng chê anh mà… kim chủ chỉ có mình em thôi… là cô ta mưu đồ bất chính với anh…”
Bình luận