Lê bước chân mệt mỏi qua những dãy nhà lụp xụp, Harry cảm thấy bản thân thật thảm hại.
Vô cùng thảm hại.
.
.
.
10 tuổi, cậu vẫn còn là một trang giấy trắng, một đứa trẻ đúng nghĩa, nhưng cuộc đời buộc cậu phải sống như một người trưởng thành, hiểu chuyện và học cách chấp nhận mọi thứ.
Mẹ là điếm, cha chỉ là công nhân quèn làm thuê cho một gã địa chủ giàu có. Harry cũng nghe được nhiều lời đồn đại lắm.
“Mẹ nó chắc chắn đã ngủ với ngài ấy để cha nó được bước chân vào nhà Thomas, điếm mà”
“Tránh xa nó ra đi”
“Dơ bẩn”
.
.
.
Nhưng tất cả rồi cũng sẽ chìm vào dĩ vãng thôi, vì cha mẹ cậu, họ chết rồi.
12 tuổi, trung tâm bảo trợ xã hội tìm cho cậu một mái ấm mới.
Đó có lẽ là bước ngoặt lớn nhất cuộc đời cậu chỉ sau khi trở thành trẻ mồ côi.
“Họ hàng” của cậu ư? “Người thân” sao? Harry chưa bao giờ nghĩ cậu sẽ thoát khỏi cảnh đơn độc một cách đột ngột thế này.
.
.
.
15 tuổi, lần đầu trong đời, Harry Potter nếm trải cảm giác bị chính “người thân” cưỡng ép.
“D-dượng Vernon, xin dượng… đừng…”
“Câm mồm! Mày cũng là điếm mà? Như con mẹ của mày ấy!”
Trang giấy trắng đã nhoè nhoẹt những vết mực đen.
Hắn ta liệu có thật sự là gia đình của cậu không? Dẫu biết chắc câu trả lời, Harry vẫn cố gắng bấu víu vào suy nghĩ mù quáng cuối cùng
“Đây là nơi duy nhất mình có thể ở”
Nơi duy nhất, hẳn rồi.
.
.
.
3 năm ở đợ như một con kí sinh trùng, bị làm nhục mà không thể phản kháng, bị khinh miệt đến mức bật khóc tức tưởi.
Mỗi lần cậu cố gắng lí nhí
“Dì Petunia…”
“Đừng có làm phiền tao!”
Là một lần hi vọng dần trôi xa.
Giọt nước tràn ly, Harry biết mình chẳng thể sống chui rúc thế này mãi được.
Giờ thì cậu đã hiểu, thế nào là trắng tay.
Harry thừa nhận từng có ý định tự tử. Một kẻ tồn tại chẳng khác nào gánh nặng như cậu, liệu có còn đường lùi không?
.
.
.
Có thể chứ, nếu cậu tự vẽ ra một lối đi khác cho riêng mình.
5 năm, lăn lội với guồng quay cơm áo gạo tiền từ con số 0, Harry dần ngộ ra nhiều điều.
Trong xã hội này, đồng tiền là con dao hai lưỡi bén nhất. Nó cứu người ta ra khỏi rắc rối, nhưng cũng đạp người ta xuống vực được.
Và ai cũng phải sống, vì đồng tiền của riêng họ.
Harry không là ngoại lệ, cậu bằng lòng dùng cơ thể đổi lấy những tờ bạc hào nhoáng.
Giấy đổi giấy, công bằng đấy chứ?
Dù sao thì, cũng chẳng sạch sẽ gì cho cam
Đều dơ bẩn.
Bình luận