“Giữ lấy đi, Harry”
“Cái mặt dây chuyền này là sao, Oliv?”
“Trông còn rất mới, cậu mua nó đấy hả?”
“Chỉ là… tớ nghĩ cậu sẽ cần đến thứ này”
“Vào một ngày nào đó”
Harry nhịp đều xuống mặt bàn, chống tay suy nghĩ.
Đã gần 3 năm kể từ buổi chiều muộn hôm ấy, Oliver và Cedric chia tay cậu trong vội vàng dưới chân cầu Vauxhall. Họ quyết định theo chân Bill Weasley rời London, làm cái việc mà anh ta cho rằng cứ buôn bán phất lên một chút thôi là sẽ phát tài.
Trốn khỏi Sussex, khu ổ chuột tởm lợm ấy, cũng không phải điều khó hiểu.
“Thế nhưng đó cũng là cái nôi của chúng ta mà?”
Harry đã từng chịu những lời khinh miệt cay độc nhất, chúng khắc sâu vào tâm trí cậu, trưởng thành cùng cậu.
Và Harry cũng dần cảm thấy chán ghét chính bản thân mình.
Nhưng cũng chẳng thể chối bỏ sự thật rằng cậu sinh ra trong sự hỗn tạp của mảng tối cùng cực nơi xã hội.
Rất nhiều, rất nhiều âm thanh chói tai mà đến giờ Harry vẫn không tài nào quên được đã bám theo cậu từ những ngày thơ ấu. Giữa sự ồn ào ấy, cậu vẫn thấy cô đơn, vô cùng cô đơn.
Rồi Cedric và Oliver xuất hiện.
Cha mẹ Oliver thua kiện và phải nhận án tử.
Cậu ấy nói họ hoàn toàn trong sạch nhưng không một ai đứng ra minh oan cho ông bà Wood, đơn giản vì họ chỉ là người làm công ăn lương, những con kí sinh trùng sống nhờ địa chủ
Phải rồi, không một luật sư nào lại bảo vệ một công cụ làm việc cả.
Oliver trở thành trẻ mồ côi khi vừa tròn 16.
Cedric gặp Oliver khi ông Diggory suýt chút nữa đã khiến chính con ruột của mình bỏ mạng bằng một cái chày gỗ trong cơn say mê man.
Cha Cedric là tên bợm rượu khó ưa nhất nhì khu tị nạn này, Harry phải công nhận như thế. Ông ta luôn quay cuồng trong ảo giác nhất thời mà thứ chất lỏng rẻ mạt kia mang lại, luôn mồm đay nghiến, rằng sự tồn tại của Cedric là thừa thãi, rằng anh thà chết quách đi cho xong.
Phải nghe những lời mạt sát đó mỗi ngày, nhưng Cedric biết, mẹ anh ta mất vì khó sinh là thật. Câu chuyện ấy cứ mãi day dứt trong lòng khiến Cedric sống như con rối vô hồn.
Và Oliver đã cứu anh ta, theo tất cả mọi cách mà Cedric từng biết.
Khoảng thời gian bên cạnh họ, Harry nghĩ rằng cậu đã cảm nhận được hơi ấm gia đình, tuy chẳng thể vẹn tròn nhưng cũng phần nào lấp đầy vết thương từ vết nhơ quá khứ, thứ liên kết méo mó ở mái ấm lạnh lẽo trước kia.
Bình luận