“Quả là niềm vinh hạnh lớn của tôi khi được đứng đây v…”
Pằng!
“CÁI QUÁI GÌ…?!”
Pius Thickness ré lên đau đớn, đổ rầm xuống đất.
Không ngoài dự tính, đám đông bắt đầu hoảng loạn, dẫm đạp lên nhau chạy trốn, la hét và khóc lóc.
“4”
Giữa biển người hỗn độn, Draco vẫn điềm nhiên thưởng thức điếu xì gà dang dở
Pằng!
“3”
Gã từ tốn cởi bỏ chiếc măng sét, xé toạc lớp diềm xếp
Pằng!
“2”
Draco lướt qua quảng trường như một bóng ma, hướng thẳng tới bục diễn thuyết
Pằng!
“Draco Malfoy, dừng được rồi!”
“Chà, hẳn đây là 1 mệnh lệnh nhỉ, Astoria Greengrass?”
“Chuyện có thể không tới mức này, mong anh xem xét!”
.
.
.
“… Được”
Draco nhún vai, mân mê điếu xì gà còn râm ran đỏ, gã tiến đến, nhìn chằm chằm vào Astoria đang run rẩy
“Tôi đã xem xét rồi”
Phập
Một liều đủ mạnh để cô ả ngã xuống và chìm trong cơn phê thuốc suốt 2 tiếng
Gã nhếch mép
“Thế nào? Hàng của Gareth Greengrass ngon đấy chứ?”
Pằng!
“0”
Tiếng giày da đắt tiền nện xuống nền đất, nổi bật giữa thanh âm hỗn loạn
“1865 Chateau Lafite, để sót giọt nào là có tội đấy, ông có nghĩ vậy không?”
Lắc ly rượu trong tay, Draco cúi người hỏi
“Lũ vệ sĩ quèn của ông nhàm chán quá, tôi chơi còn chưa đủ mà?”
“Thằng chó! Mày…”
Giơ mảnh giấy da ra trước mặt Pius, gã nghiêng đầu
“Nhớ cái này chứ?”
“Số 12 quảng trường Grimmauld”
“Leo đến đây rồi, ông nghĩ ông còn có thể lợi dụng quyền lực của hội đồng nữa ư? Mơ đủ rồi, bố già!”
Dí nòng sút nóng rực vào giữa trán lão, Draco gằn
“Ông nên nhớ, tiết lộ căn cứ mật của hội đồng là điều cấm kị. Vài viên kẹo đồng chưa thể chấm dứt chuyện này đâu”
Pius lắp bắp
“X…xin ngài, Ma…Malfo…”
“Vĩnh biệt”
Pằng!
.
.
.
“Dọn dẹp đi, ta sẽ có mặt ở sân bay vào 8:00 sáng mai”
Draco phất tay
Gã không thường gấp gáp quay về sau khi xong việc thế này, nhưng giờ thì khác. Có thứ gì đó thôi thúc gã, khiến gã chỉ ước rằng có thể độn thổ tới London ngay lập tức.
Có lẽ, cũng là do cậu.
Bình luận