Roma-Fiumicino, 20:11, Rome, Italy
“3 tiếng”
“Lâu hơn tôi nghĩ. Ta còn chưa đầy 45 phút nữa, khẩn trương lên đi”
Draco sải những bước dài về phía cổng sân bay, tặc lưỡi đút tay vào túi quần.
Theo sau là một tên lưng khoằm với bộ âu phục đen tuyền và chiếc vali kẻ sọc to tướng.
“Đến giờ chơi rồi, Gareth Greengrass”
“Đêm nay sẽ vui lắm đây”
.
.
.
“Hoan nghênh ghé thăm chi nhánh khách sạn Paradiso tại Rome, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài?”
Đẩy tấm thẻ mạ vàng có khắc một ấn ký màu đỏ thẫm đến trước mặt gã tiếp tân, Draco nhướn mày
“2 phòng đơn, cảm ơn”
Gã tiếp tân bỗng thay đổi sắc mặt, đảo mắt 1 vòng và móc ra từ túi áo trong một mảnh giấy da
Draco gật đầu, mỉm cười
Khi Draco lướt qua, hắn cung kính cúi đầu, nói nhỏ
“Chúc ngài thuận lợi”
.
.
.
“5 viên”
Draco đứng trước gương, chỉnh cổ áo, vuốt lại phẳng phiu những nếp gấp
“Nhưng… thưa ngài, chẳng phải ta đã bàn bạc về kế hoạch rồi sao?”
“Ngươi không cần nhúng tay quá sâu, ta sẽ kết liễu lão”
“Vờn lão thế nào là chuyện của ngươi, tốt nhất là đục vào cái chân què đó mấy phát”
Tên lính bắn tỉa rùng mình, nuốt khan do dự, chỉ đến khi điếu thuốc trên tay Draco đã tàn, hắn mới mở miệng
“Tôi đợi tín hiệu từ ngài”
“Tốt”
Cười khẩy, Draco nhìn đồng hồ và đứng dậy, nhanh chóng hướng ra cửa
.
.
.
Một lễ chuyển nhượng hoành tráng, một bữa tiệc xa hoa dành riêng cho giới quý tộc, nơi những con hổ đói luôn chực ăn tươi nuốt sống lẫn nhau vì danh lợi. Draco cũng không còn bất ngờ với nhiều cái nhìn thèm khát của lũ đàn bà mạt rệp đang cố ưỡn ẹo khoe thân nữa.
“Chiếc măng sét đó, anh nên tháo nó ra thì hơn”
“Ồ, cảm ơn vì lời khuyên”
“Draco Malfoy, hân hạnh được gặp”
“Pansy Parkinson, hân hạnh”
“Người Ý sẽ không cài nó như vậy đâu, ít nhất là ở Rome”
“Anh cần tôi giúp đỡ chứ?”
Khi bàn tay của Pansy chỉ vừa mới vươn ra, chợt một luồng suy nghĩ khiến Draco vô thức lùi lại
Lại thế rồi, lại là cậu, Harry Potter.
“Gì vậy? Quý cô này thật kì lạ”
“Tôi có thể tự điều chỉnh, làm phiền rồi”
Pansy cười gượng, ả không ngờ người nhà Malfoy lại khó gần đến thế. Nhâm nhi ly rượu trắng, ả vu vơ hỏi
“Anh có nghĩ… bữa tiệc này thiếu thứ gì đó không?”
Draco liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay sáng bóng
” Chà, tất nhiên rồi”
“Có thể là… chút màu sắc và âm thanh chăng?”
Bình luận