“Bữa sáng tình yêu của chúng ta…”
“Thôi nào, em đói bụng rồi, hôm khác cho anh nấu.”
Trác Niên Đông nhìn về phía hai ông bà già đang canh gác ở gần cửa bếp, tuyệt vọng đã chiếm đến mấy phần trong lòng anh lúc này. Còn có lần sau sao? Cha mẹ anh chỉ sợ anh hạ độc mẹ con cô bằng mấy món cao lương mỹ vị mà anh nấu thôi.
Tôn Diệp Nhiên cười tươi, vuốt nhẹ lưng anh. Nội tâm người đàn ông này thật yếu đuối mà. Cô suốt ngày phải đi dỗ dành.
“Đi, chúng ta ra ngoài đợi.”
Tầm mười lăm phút sau, một bàn ăn thịnh soạn đã được bày lên. Trác Niên Đông thấy thế thì càng cảm thấy tủi thân hơn, ý chí hao hụt đi rất nhiều.
Cái gì anh cũng tốt, trừ nấu ăn. Tại sao lại như thế chứ?
“Được rồi, ăn thôi.”
Trác Niên Đông cúi xuống nhìn đĩa ăn của mình, bỗng dưng đứng hình, không cả động đũa.
“Anh sao vậy? Trác Niên Đông?”
Tôn Diệp Nhiên vừa đẩy nhẹ vai anh một chút, Trác Niên Đông đã vội bịt miệng lại, lao vào nhà vệ sinh. Anh lại nôn thêm một lần nữa. Đây đã là lần thứ hai trong ngày rồi.
Mấy ngày nay, anh ăn không ngon, ngủ không yên, lúc nào thấy đồ ăn dầu mỡ cũng ngao ngán, buồn nôn. Anh không ngờ bụng dạ của anh lại kém đến mức này.
“Trác Niên Đông…”
“Chắc anh phải đến bệnh viện một chuyến thôi.”
“Em đi với anh.”
Cha mẹ Trác Niên Đông cũng lo lắng cho anh nên cả nhà lại kéo nhau tới bệnh viện. Trác Niên Đông kiểm tra xong, đợi kết quả mà sợ đến toát mồ hôi.
Nhỡ anh bị bệnh nan y gì thì sao? Ai sẽ chăm sóc cho mẹ con cô đây?
Thấy Trác Niên Đông đang run rẩy, Tôn Diệp Nhiên thực sự không biết phải nói gì. Đây rốt cuộc có phải Trác Niên Đông của cô không vậy?
“Có kết quả rồi.”
Trác Niên Đông đứng tim, đổ mồ hôi hột.
“Trác tiên sinh, anh không bị sao cả.”
“Hả?”
“Em đã bảo rồi mà… anh sợ cái gì chứ?”
“Vậy… tôi nôn…”
Anh đã buồn nôn mấy ngày nay rồi.
“Vợ anh đang có thai đúng không?”
“Đúng vậy? Sao ông biết?”
“Vậy chắc là anh nghén thay vợ anh rồi.”
Mọi người đều ngơ ngác, nhất là Tôn Diệp Nhiên. Quả thực là dạo này, cô ăn, ngủ, nghỉ rất tốt nếu như không nghĩ đến chuyện cũ của gia đình cô. Cô mang thai cũng không cực khổ như trên mạng nói. Cô chỉ nghén đúng một lần duy nhất.
“Trác phu nhân, cô thật có phúc đấy.”
“Cảm ơn…”
Trác lão phu nhân hiểu ra, vui mừng không ngớt. Con trai bà nghén thay con dâu, cảm động chết đi được.
“Đúng là con trai ngoan của mẹ. Con giỏi lắm.”
“Đúng vậy đấy, Đông Đông, như thế thì Nhiên Nhiên không phải vất vả nữa rồi.”
Trác lão phu nhân đang vui vẻ thì khi nhìn mặt chồng mình, bà đã ngừng cười. Bà đột nhiên lấy chiếc khăn tay quật lên ngực Trác lão gia.
“Ngày xưa ông không nghén thay tôi. Chắc chắn là ông không yêu tôi!”
“Bà nói có lý chút được không? Tôi không yêu bà thì lấy đâu ra thằng nhóc kia?”
Tôn Diệp Nhiên bật cười, dựa vào vai Trác Niên Đông. Chính đứa bé trong bụng cô đã đem đến những tia sáng ấm áp cho gia đình nó.
…
“Trác Niên Đông, em lại đói rồi.”
Hiện giờ đã là mười hai giờ đêm. Tôn Diệp Nhiên đói đến mức không ngủ được. Cô không muốn ăn đêm đâu, nhưng đứa bé này cứ muốn.
Trác Niên Đông bị đánh thức, vẫn mắt nhắm mắt mở.
“Vợ yêu… muốn… ăn gì?”
Tôn Diệp Nhiên véo một cái thật đau lên tay Trác Niên Đông khiến anh bừng tỉnh.
“Ôi cục cưng, đau quá, em muốn mưu s.á.t chồng em à?”
“Em đói… con cũng đói…”
Sau này có được ông chồng nghén thay thế này thì tốt 🤣🤣🤣
🥲 chỉ có mơ ước thôi