“Anh không chơi trò chọc thủng b.a.o cao su đấy chứ?”
“Cục cưng… anh là người bất lực đến vậy sao?”
Trác Niên Đông đau lòng không thôi, khoé mắt ươn ướt giống như sắp khóc, khiến cho Tôn Diệp Nhiên nổi da gà. Anh lại muốn làm nũng nữa sao? Mặc dù cô biết diễn xuất của người đàn ông này vô cùng xuất chúng, cô vẫn mủi lòng trước hành động làm nũng của anh.
Tôn Diệp Nhiên là bệnh nhân nhưng vẫn phải ra sức dỗ dành Trác Niên Đông. Cô quay người lại, hai tay nựng má anh.
“Được rồi… anh lợi hại…”
Trác Niên Đông cười tít mắt. Cô biết anh lợi hại là tốt rồi. Anh muốn cô mang thai, đâu cần phải giở nhiều trò như thế. Anh cố gắng chăm chút bản thân để quyến rũ cục cưng cho thị tẩm là được rồi.
…
Tôn Diệp Nhiên ở lại bệnh viện ba ngày rồi cũng được xuất viện. Ra đến bên ngoài, cô được hít thở trong bầu không khí khác hẳn so với bên trong bệnh viện.
“Em đói quá, chúng ta đi ăn đi.”
“Tuân lệnh, vợ yêu.”
Tôn Diệp Nhiên sửng sốt, nhất thời không quen với cách xưng hô kiểu này. Từ tình nhân trong bóng tối bước lên vị trí phu nhân nhà giàu thực sự không quen chút nào…
Trác Niên Đông định dẫn Tôn Diệp Nhiên đi ăn mì nhưng anh chợt nhớ ra cô đang mang thai cho nên lại kéo cô về nhà ngay. Cô phải ăn đồ bổ dưỡng, anh sẽ đích thân làm cho cô.
“Vợ à, anh sẽ làm cho em một bữa sáng thật tuyệt.”
“Ừm.”
Tôn Diệp Nhiên nghĩ hình như cô chưa bao giờ được thử tay nghề của Trác Niên Đông.
Tôn Diệp Nhiên về đến nhà, cô đã thấy chiếc bụng trống rỗng đang sôi sùng sục. Nhưng không sao, cô nhịn một lúc cũng được, Trác Niên Đông đang rất nhiệt huyết.
Cô giúp việc thấy Trác Niên Đông muốn vào bếp thì sợ hết hồn, vội cản anh lại.
“Cậu chủ, cậu chủ cứ để đấy, để tôi nấu cho. Tôi được thuê về để làm mà.”
“Hôm nay cho bác nghỉ đấy, tôi phải nấu cho cô ấy ăn.”
Cô giúp việc lắc đầu, thậm chí còn hướng ánh mắt cầu xin về phía Tôn Diệp Nhiên. Tôn Diệp Nhiên vẫn chỉ nghĩ đơn giản là bà ấy sợ bị quản gia q.u.ở trách.
“Bác, không sao đâu, để anh ấy làm thử đi.”
“Lệnh của nữ chủ nhân mà bác cũng không nghe sao?”
Vậy là bác giúp việc ấy đành phải ra ngoài. Bà lắc đầu, vẻ mặt buồn thiu. Để Trác Niên Đông đụng vào việc bếp núc là một sai lầm.
Trác Niên Đông sắn tay áo lên, bỏ đồ ăn vào trong nồi.
“Hừ, xem sự lợi hại của ông đây đi!”
Trác Niên Đông chuyển qua làm món khác, nhưng khi anh vừa lấy đồ từ trong tủ lạnh ra, cả người đột nhiên dựng đứng lên, cứng đơ. Hình như có thứ gì đó đang trào ngược lên từ cổ họng anh.
Trác Niên Đông chạy vào nhà vệ sinh, Tôn Diệp Nhiên ngơ ngác, cũng chạy theo anh.
Trác Niên Đông nôn.
“Anh không sao chứ?”
Trác Niên Đông lắc đầu, nhấn nút xả bồn cầu.
“Anh không sao.”
Tôn Diệp Nhiên thấy rất kỳ lạ. Bình thường, Trác Niên Đông khoẻ lắm mà, anh còn ước được ốm để được cô chăm sóc.
“Anh qua đây ngồi một lát đi.”
“Cục cưng của anh thật tốt.”
Trác Niên Đông ngồi cạnh Tôn Diệp Nhiên. Hai người nói chuyện với nhau rất lâu, cứ hết chuyện này lại tới chuyện khác. Cả hai cứ thế đắm chìm vào thế giới riêng.
Thế nhưng Tôn Diệp Nhiên đột nhiên ngửi thấy mùi khét đâu đó.
“Anh… anh có ngửi thấy mùi gì không?”
“Không có.”
Trác Niên Đông quay đầu lại, sau đó thì hai người trợn tròn mắt nhìn nhau, nhớ ra điều gì đó.
“Đồ ăn sáng!”
Trác Niên Đông và Tôn Diệp Nhiên ngay lập tức chạy vào bếp. Trác Niên Đông mở nồi ra, quả thực bên trong đã cạn nước, còn thức ăn đã đen thui.
“Em nghĩ… chúng ta vẫn nên để bác ấy nấu thì tốt hơn.”
Trác Niên Đông tủi thân vô cùng.
“Bữa sáng tình yêu của chúng ta…”
Bình luận