“Cô ấy suýt chút nữa là sảy thai rồi, cũng may là người nhà đưa đi kịp thời.”
“Có… có thai? Bác sĩ, ông có nhầm lẫn ở đâu không? Cô ấy nói mấy hôm trước cô ấy đã tới bệnh viện kiểm tra, cô ấy không có thai.”
“Vợ anh thật sự có thai, anh có thể tới chỗ khác kiểm tra thử.”
Trác Niên Đông hoàn toàn ngỡ ngàng, chính anh cũng không biết mình nên phản ứng như nào mới đúng.
Anh vui không? Vui chứ. Người con gái anh yêu sắp đem đến cho anh một thiên thần nhỏ mà. Nhưng anh có đau không? Cũng rất đau, bởi vì anh không thể bảo vệ tốt cho mẹ con cô.
Nếu như hôm nay, anh chậm trễ vài phút thôi, có lẽ anh sẽ hối hận cả đời.
“Nhiên Nhiên… Nhiên Nhiên…”
Thấy Tôn Diệp Nhiên đang được y tá đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, Trác Niên Đông cũng vội vàng chạy theo.
Sắc mặt cô trắng bệch, khác hẳn so với sự tươi tắn của thường ngày. Rõ ràng là bác sĩ đã nói cô không sao, nhưng Trác Niên Đông vẫn rất sợ hãi, giống như cô đang ở giữa bờ vừa của cái chết và sự sống.
Tôn Diệp Nhiên được đưa về phòng nghỉ, Trác Niên Đông xuống chiếc ghế cạnh giường, nắm lấy tay cô.
“Nhiên Nhiên… xin lỗi em…”
Là anh vô dụng.
Anh để cô phải chịu sự lăng nhục của cộng đồng mạng, để cô phải chống chọi một mình để giữ lấy mạng sống cho con.
Anh mới là người không xứng với cô.
Đám người kia có tư cách gì mà sỉ nhục cô?
Trác Niên Đông đợi đến đêm, khi anh bắt đầu gà gật, Tôn Diệp Nhiên cũng đã có phản ứng lại. Bàn tay cô bị nắm đến tê dại, cử động một hồi mới làm anh chú ý.
Trác Niên Đông lập tức bừng tỉnh, mừng đến nỗi phát khóc. Nhiên Nhiên của anh không sao rồi. Cô đang nhìn anh, đang cười với anh.
“Nhiên Nhiên! Em tỉnh rồi? Em sao rồi? Để anh gọi bác sĩ.”
Nhưng Tôn Diệp Nhiên lại không muốn, cô lắc đầu.
“Không cần đâu…”
“Ngoan, chuyện này không theo ý em được.”
“Anh còn muốn bắt nạt người bệnh sao?”
Tôn Diệp Nhiên hơi bĩu môi, dùng đôi mắt to tròn để nhìn anh. Trác Niên Đông dĩ nhiên không thể chịu được lực sát thương cao đến thế.
“Ôm em đi…”
Trác Niên Đông ngồi lên mép giường, kéo Tôn Diệp Nhiên nằm dịch lên, cho cô tựa lưng vào ngực anh. Trác Niên Đông ôm cô, đồng thời nhẹ nhàng xoa lên bụng cô.
Tôn Diệp Nhiên thấy lạ, Trác Niên Đông chưa từng có sở thích sờ bụng cô.
“Anh sao vậy?”
“Trong này còn có cục cưng nhỏ đấy.”
“Là sao?”
“Em nghĩ xem.”
Tôn Diệp Nhiên suy nghĩ một lúc, rồi ngơ ngác, “Ý… ý anh là…”
“Trong bụng em đã có cục cưng của chúng ta rồi.”
“Nhưng… rõ ràng là mấy hôm trước…”
“Anh đã cho người điều tra chuyện này rồi.”
Tôn Diệp Nhiên gật đầu. Thực tình, dù không điều tra thì hai người cũng biết kẻ chủ mưu là ai. Cô không biết Tiêu Minh làm sao lại có thể thao túng bác sĩ, nhưng cô sẽ không bỏ qua cho hắn lần nào nữa.
Cô đã nhẫn nhịn quá nhiều.
“Thảo nào dạo này em thấy em béo lên…”
“Béo một chút cũng được, ôm rất thích.”
“Anh chỉ nghĩ cho anh.”
Ý là muốn nói anh là cầm thú sao? Trác Niên Đông rất đau lòng, anh chỉ muốn cô không buồn vì béo thôi mà.
“Cục cưng phải bồi bổ thêm nhiều vào, nếu không thì cục cưng nhỏ lại đói đấy.”
“Ừm…”
Tôn Diệp Nhiên đặt tay lên mu bàn tay của Trác Niên Đông, mắt nhìn xuống bụng mình.
Trác Niên Đông, đứa bé này, còn có cha mẹ của anh sẽ là gia đình của cô.
“Nào, hôn chồng em cái nào. Anh quá giỏi mà.”
Ừ, rất giỏi, rõ ràng là anh đã dùng bao cao su vậy mà vẫn có thể khiến cô mang thai, thế nhưng một suy nghĩ lại đột nhiên xẹt qua tâm trí của Tôn Diệp Nhiên. Cô bắt đầu nghi ngờ.
“Anh không chơi trò chọc thủng bao cao su đấy chứ?”
Bình luận