“Đồ cầm thú…”
“Còn không nghỉ ngơi nữa là ông đây h.ó.a thú cho em xem.”
Tôn Diệp Nhiên bật cười. Tâm trạng của cô thực sự rất tệ, nhưng chỉ cần nhìn thấy Trác Niên Đông, những đau khổ ấy dường như đã tan biến cả rồi. Trác Niên Đông thấy cô cười, bớt lo lắng đi không ít.
“Ngoan đi.”
“Ừm.”
Tôn Diệp Nhiên nghe lời, tiếp tục nằm xuống giường. Một lúc sau, cô đã ngủ say, bàn tay nhỏ còn được gói gọn trong tay của Trác Niên Đông. Cả đời này, anh cũng sẽ không buông tay cô.
…
“Trả tiền đi! Trả tiền đi!”
“Tôi… tôi không có tiền… tôi đã đưa anh tất cả những gì tôi có rồi…”
“Mọi người ra đây xem xem! Cha cô ta đâm chết cha mẹ tôi, giờ đây còn không chịu bồi thường, mọi người nói xem có hợp lý không?”
Tôn Diệp Nhiên sợ hãi, xung quanh là hàng đống người đang chỉ trỏ, bàn tán về cô. Dù cho cô có bịt tai lại thì những lời đàm tiếu ấy cũng có cách lọt vào tai cô, ép cô nghe từng câu từng từ một.
Tôn Diệp Nhiên muốn bỏ chạy, nhưng tay bị Tiêu Minh giữ lại, mọi người cũng giúp hắn, tạo thành một vòng tròn hoàn toàn bao vây cô. Tiêu Minh vung tay ra cũng là lúc cô ngã ra đất.
“Đền tiền đi!”
“Đúng vậy, đền tiền đi!”
Một bác gái trong đó thậm chí còn dùng trứng ném vào đầu Tôn Diệp Nhiên. Quả trứng vỡ ra, lòng trắng và lòng đỏ dính lên tóc cô rồi lại chảy xuống mặt. Một người làm, vô số người khác lại làm theo.
Không có trứng, mấy người đó lại lấy rau củ, thậm chí còn có người lấy cục đá ở ven đường ném về phía cô. Thậm tệ nhất là họ còn sỉ nhục cô bằng cách n.h.ổ nước bọt lên người cô.
Cho đến khi cảnh sát đến hiện trường, mọi người mới giải tán.
Tôn Diệp Nhiên và Tiêu Minh bị đưa về đồn, nhưng vì cha mẹ anh cũng coi như là cán bộ có tiếng ở thành phố này, anh ta không bị phạt gì cả.
Ra khỏi đồn, câu đầu tiên mà Tiêu Minh nói với Tôn Diệp Nhiên chính là.
“Bây giờ không có tiền thì mau chóng đi làm kiếm tiền đi.”
“Tôi biết rồi… nhưng tôi còn phải đi học, không thể có nhiều tiền được.”
“Con của kẻ giết người mà cũng xứng để đi học sao? Nghỉ học, đi làm ngay cho tôi!”
Tôn Diệp Nhiên cắn răng chịu đựng, không nói lời nào cả.
…
Khi Tôn Diệp Nhiên tỉnh lại đã là mười một giờ đêm. Cơn đau kéo dài quá lâu khiến cho cô không tài nào chợp mắt được nữa. Tôn Diệp Nhiên chống tay lên giường rồi bước đi, nhưng vì không chịu nổi mà ngã khuỵ xuống sàn.
Tôn Diệp Nhiên sờ lên bụng mình, bật khóc nức nở, mồ hôi to như hạt đậu liên tục tuôn ra, sắc mặt tái nhợt đi đáng kể. Cô chưa từng thấy cơn đau nào khủng khiếp thế này, nó giống như đang chạm tới từng nơi trên cơ thể cô.
Tôn Diệp Nhiên gục đầu lên chiếc giường, giọng nói thều thào dường như chỉ có cô mới có thể nghe được.
“Có… có ai không? Cứu… cứu tôi với…”
“Đau…”
Trong lúc đó, Trác Niên Đông trở về nhà, trên tay đang cầm bó hoa tươi. Tôn Diệp Nhiên thích nhất là hoa hồng phấn, anh tặng bó hoa này cho cô, hi vọng cô có thể vui vẻ hơn một chút.
Trác Niên Đông mở to cửa ra, vô cùng vui vẻ, “Cục cưng, anh về rồi đây.”
Thế nhưng không ai trả lời cả. Nụ cười của Trác Niên Đông vụt tắt, anh nhìn khắp phòng, đột nhiên thấy người con gái mặt mũi trắng bệch đang nằm gục bên cạnh giường.
“Nhiên Nhiên!”
Trác Niên Đông ngay lập tức vứt bó hoa đi, chạy đến bế Tôn Diệp Nhiên lên. Cảm nhận được hơi ấm đang truyền đến cơ thể mình, Tôn Diệp Nhiên cố gắng mở mắt ra. Vẫn là anh tốt với cô nhất, luôn xuất hiện vào lúc cô yếu đuối nhất.
“Trác Niên Đông…”
“Anh ở đây, Nhiên Nhiên, anh ở đây.”
Tôn Diệp Nhiên được đưa đến bệnh viện. Trác Niên Đông lo đến sốt vó, cứ đi đi lại lại trước cửa phòng cấp cứu. Anh rối quá, cứ cào lên mái tóc của mình đến điên cuồng, mắng chửi đám người trên mạng vài câu rồi lại đá chân vào tường.
Anh sắp phát điên rồi.
Nếu Tôn Diệp Nhiên có mệnh hệ gì, anh tuyệt đối không tha cho đám người khốn kiếp đó, đặc biệt là Cố Phàm và Tiêu Minh.
Trác Niên Đông không để ý bảng hiệu phòng phẫu thuật đã tắt điện, nên khi bác sĩ mở cửa phòng đã làm anh giật mình.
“Người nhà của bệnh nhân đâu?”
“Là tôi, tôi là chồng của cô ấy.”
“Cô ấy suýt chút nữa là sảy thai rồi, cũng may là người nhà đưa đi kịp thời.”
Bình luận