“Vậy anh sẽ cùng tệ với em. Chúng ta xứng đôi.”
“Tệ như thế… con sẽ học thói xấu của anh!”
“Muốn có con với anh mà lại không muốn cho anh thân phận, cũng chỉ có em thôi!”
Tôn Diệp Nhiên bị chọc cười, không khóc nữa. Cô kiễng chân lên, hôn Trác Niên Đông thật sâu. Anh dễ dàng bế cô lên, quay về phòng ngủ của hai người.
Bữa tối lãng mạn đã hoàn toàn bị lãng quên.
…
Cố Phàm và Tiêu Minh đã được thả ra sau khi bị giữ lại ở đồn. Hai người vừa bước ra khỏi cánh cửa thì một nhóm phóng viên đã lao vào đòi phỏng vấn hai người. Một đám đông cứ thế mà chặn đường họ lại.
Tiếng đèn flash, những chiếc mic, cùng với những câu hỏi không ngừng của cánh nhà báo, phóng viên khiến hai người kia không khỏi hân hoan. Tiêu Minh cảm giác như mình sắp nổi tiếng rồi. Anh ta có thể bám vào Tôn Diệp Nhiên mà kiếm bộn tiền.
“Xin anh hãy trả lời chúng tôi, anh cảm thấy thế nào về cuộc sống của mình hiện giờ? Anh có cái nhìn như nào đối với cô Tôn Diệp Nhiên?”
“Tiêu tiên sinh, nghe nói anh bị đuổi việc vì cô ấy là tình nhân của Trác tiên sinh. Trước kia, cô ấy là người thế nào?”
“Tiêu tiên sinh…”
Vì phóng viên quá đông, cảnh sát mất không ít công sức mới đuổi được họ đi. Tiêu Minh và Cố Phàm chỉ còn mấy đồng lẻ trong người, vừa đủ để gọi taxi.
“Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì? Anh bảo là anh sẽ giúp tôi có được Tôn Diệp Nhiên.”
“Gấp cái gì? Cô ta là làm gái từ hồi mười tám tuổi, Trác Niên Đông có thể giữ cô ta được bao lâu?”
“Có khi cô ta đã bị đá luôn rồi.”
Cố Phàm ngơ ngác, thậm chí còn không tin vào tai mình. Một người con gái trông có vẻ thuần khiết như Tôn Diệp Nhiên mà lại đi làm gái bán hoa từ lúc còn trẻ thế sao? Cô thật rẻ rúng.
Nhưng điều đó cũng không thể kìm được sự tò mò của Cố Phàm đối với Tôn Diệp Nhiên. Cậu ta còn muốn xem một đêm với cô thì mất bao nhiêu tiền.
“Sao anh biết chuyện đó?”
“Cô ta phải bán cả nhà, rút hết tiền trong sổ tiết kiệm để trả tiền bồi thường, vậy mà qua một đêm, số tiền còn thiếu đã được trả hết, cô ta còn có thể ăn ngon mặc đẹp, không thiếu thứ gì cả.”
“Cậu nghĩ xem đó là gì?”
Cố Phàm càng nghĩ càng thấy ghê tởm hơn. Lần đầu tiên thích một người, cậu ta lại đi thích một cô gái làng chơi.
…
Tôn Diệp Nhiên xin nghỉ việc cũng đã được gần một tuần, bởi vì cô không chịu nổi lời đàm tiếu ở bên ngoài. Mấy ngày nay, cô chỉ có ở bên Trác Niên Đông, hoặc là ở nhà đợi anh về.
Tôn Diệp Nhiên đã dặn bản thân không được xem tin tức trên mạng, nhưng cô vẫn tò mò. Đúng lúc đó, một tin nhắn từ số máy lạ đã được gửi đến cho cô.
“Tôi về rồi đây.”
Tôn Diệp Nhiên đột nhiên giật mình, ném cả điện thoại ra xa.
“Đừng qua đây…”
Tôn Diệp Nhiên bật khóc. Cô co người lại, hai tay liên tục bứt tóc, cố gắng khiến bản thân đang quên đi nỗi đau trong lòng. Mái tóc dài mượt mà của cô bỗng dưng bị rối tung lên. Cuối cùng thì tiếng khóc đã thu hút sự chú ý của Trác lão phu nhân.
Thấy Tôn Diệp Nhiên đang khổ sở như thế, bà hốt hoảng chạy về phía cô.
“Nhiên Nhiên… Nhiên Nhiên…”
“Tôi không làm gì cả…”
“Nhiên Nhiên, con không có lỗi gì cả. Nhiên Nhiên…”
“Đừng tìm tôi nữa…”
“Aaa!”
Tôn Diệp Nhiên gào thét đến khản giọng, đầu như đang bị ai đó bổ đôi ra, đau đến cùng cực. Những mảnh vỡ kí ức biến thành những mảnh vỡ thực sự đâm vào trong tâm trí cô.
“Nhiên Nhiên! Tỉnh táo lại đi!”
Nhưng thứ mà Tôn Diệp Nhiên đang đắm chìm vào lại là một cơn ác mộng. Cô cơ hồ có thể nghe thấy tiếng một nhóm đàn ông thô kệch, tiếng khóc nức nở, cầu xin của cô gái khác. Đằng sau bọn họ còn có một người đàn ông đang nở nụ cười quái dị, tay chỉ thằng vào người con gái nhỏ bé kia.
“Chơi chết cô ta đi! Để cô ta biết địa ngục là thế nào.”
Bình luận