“Em đi kiếm tiền nuôi kim chủ.”
Chỉ một câu nói ấy của Tôn Diệp Nhiên cũng đủ để khiến trái tim của Trác Niên Đông tan chảy. Hai tay anh lại càng giam cô lại chặt. Anh thực sự không muốn buông cô ra chút nào hết.
“Cục cưng thật tốt.”
“Ừm.”
Một tuần đã trôi qua.
Quãng ngày phải ăn chay của Trác Niên Đông chính thức kết thúc. Anh không phải làm hoà thượng nữa rồi. Lúc này, Tôn Diệp Nhiên hơi hối hận vì mấy lời hứa trước kia của mình. Cô chưa sẵn sàng sinh con, chưa sẵn sàng kết hôn.
Cô sợ bản thân chưa làm được điều gì xứng đáng dành cho Trác Niên Đông, rồi cô sẽ bị người ta dị nghị, chỉ trích. Tôn Diệp Nhiên thường ngày tỏ ra mạnh mẽ, nhưng nội tâm thực chất vẫn rất yếu đuối.
Lúc này, Tôn Diệp Nhiên đang chuẩn bị bữa tối cho Trác Niên Đông. Cha mẹ anh đi vắng, trong nhà chỉ còn hai người.
Trác Niên Đông giấu giấu diếm diếm một lúc thì cuối cùng cũng để lộ chiếc hộp nhẫn ra.
“Cục cưng… chúng ta kết hôn đi.”
“Tại sao?”
“Em còn hỏi tại sao? Chẳng phải là em muốn sinh con cho anh sao?”
“Ừ…”
Dù sao thì bây giờ muốn rút lại lời hứa thì cũng đã muộn rồi. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là Tôn Diệp Nhiên tin tưởng Trác Niên Đông. Anh sẽ yêu thương con của hai người.
“Vậy chẳng phải chúng ta nên kết hôn sao? Con dĩ nhiên phải có mẹ chứ.”
“Em… em sẽ ở bên hai người mà, chỉ là… nếu anh muốn công khai kết hôn thì hiện giờ chưa phải lúc.”
“Còn có ai không biết em là người của tôi?”
“Họ nghĩ em chỉ là thú vui nhất thời của anh.”
Tôn Diệp Nhiên cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy bỗng dưng biến thành thứ vũ khí đâm sâu vào trong trái tim anh. Anh đưa tay lên má cô, ngón tay khẽ lướt qua gò má.
Bọn họ đã làm gì người con gái của anh rồi chứ?
“Đợi lúc em trở nên hoàn hảo hơn, anh hẵng cưới em.”
Từ lúc Trác Niên Đông làm lộ thân phận ở công ty của Tôn Diệp Nhiên, mọi người đã điên cuồng tìm kiếm thông tin về cô, thậm chí còn muốn khủng bố đời sống cá nhân của cô.
Dù cho Trác Niên Đông đã cho người nhúng tay vào vụ này, nhưng thân thế của Tôn Diệp Nhiên vẫn bị người ta đào ra không lâu sau đó. Mọi việc vừa mới vỡ lở vào hai ngày trước. Hiện giờ, đầu bảng hot search đều là bê bối của nhà họ Tôn.
Tôn Diệp Nhiên nhanh chóng trở thành tâm điểm, bị mọi người c.h.ử.i r.ủ.a đến tận cùng.
“Nào, cục cưng của anh mạnh mẽ lắm cơ mà.”
“Không mạnh.”
“Ừ, vậy kim chủ chống lưng cho em, như vậy cũng tính là mạnh rồi.”
“Ngoan, không nghĩ tới mấy chuyện kia nữa.”
“Anh sẽ bị ảnh hưởng đấy.”
“Anh không quan tâm.”
Trên đời này, ngoài Trác Niên Đông ra, còn có người đàn ông sẵn sàng vì cô mà hi sinh mọi thứ sao? Rõ ràng là không rồi.
Nhưng anh cao quý quá. Có lẽ giờ đây, cô vẫn hợp làm tình nhân trong bóng tối hơn. Trước kia, cô còn có thể kiêu ngạo với anh, nhưng những lời nói ở trên mạng đã dần giết chết sự kiêu ngạo ấy rồi.
“Trác Niên Đông… em… yêu anh.”
Cuối cùng ngày này cũng đã đến rồi. Một câu nói em yêu anh đến từ người con gái mà anh yêu nhất.
Trác Niên Đông âu yếm Tôn Diệp Nhiên, hôn lên trán cô.
“Nhiên Nhiên, anh cũng yêu em.”
“Vậy nên, kết hôn với anh đi.”
Tôn Diệp Nhiên không đáp lại, hai tay cứ bám chặt vào áo Trác Niên Đông.
“Đợi em bớt tệ hơn nhé…”
Bàn tay của Trác Niên Đông đã cuộn chặt lại. Anh tuyệt đối không tha thứ cho kẻ đã tổn thương Tôn Diệp Nhiên.
“Vậy anh sẽ cùng tệ với em. Chúng ta xứng đôi.”
Bình luận