Tối?

Chap 9- Đứa con của tôi!

Tất cả các Chapter trong Đứa con của tôi!
A+ A-

“Nếu nó mà làm hại con. Mẹ thề sẽ rũ đầu nó ra.”

Giọng nói chắc chắn, trầm lắng của bà như một lời khẳng định chắc chắn.

Nhìn hắn tuy trưởng thành mạnh mẽ vậy thôi, chứ mẹ hắn mà chửi hay đánh thì hắn cũng khôbg dám cản. Bởi bao lâu nay, hắn được một tay bà nuôi lớn, một tay bà rèn nắn, mặc dù hồi nhỏ đôi lúc hắn ghét bà thật nhiều. Nhưng càng lớn càng lớn, thì lại hiểu… đó là cách yêu thương, giáo dục thật hoàn hảo.

Khánh Luân vội xua tay mà thanh minh:

“Con mà hại được ai chứ, chỉ có mẹ mới nên chỉnh đốn lại con dâu của mình đi.”

Dứt lời hắn bĩu môi có chút hờn dỗi rồi đi lên lầu.

Còn bà thì tuy tức tối nhưng sức khoẻ cũng còn đang yếu nên hận không thể đánh cho hắn một trận lên thân. Điều chỉnh lại cảm xúc bà vừa cười với cô được mấy giây thì trên lầu đã vang lên tiếng cãi vã:

“Cậu cút ra. Đừng có mà lợi dụng hôn cháu, cháu muốn gặp mợ cơ.”

Đó là con trai của chị gái hắn. Có vẻ như thằng nhóc lại lười học nên lấy lí do thăm bà ngoại để sang đây chơi rồi. Nghĩ rồi cô thầm ngao ngán trong đầu.

Tên nhóc này với hắn lại khác một trời một vực, tính cách thì nghịch ngợm, học dốt, ham chơi, đã vậy nhiều khi còn có thói trăng hoa, mới tí tuổi đầu đã tán mấy bạn gái trong lớp, làm con người ta mắng vốn, khóc nhè. Còn hắn thì khác thời học sinh mặt lì lì, chăm học, ít giao tiếp, chỉ có lúc bên cô là cơ mặt hắn dãn ra vui vẻ, thoải mái được chút ít. Nhớ lại, thật hoài niệm.

Đang miên man nghĩ linh tinh, vật nhỏ nào đó đã ngồi thẳng lên đùi cô phụng phịu trách:

“Mợ! Sao gần đây mợ không về thăm Nam?”

Nhật Nam dụi dụi vào lồng ngực cô tỏ ra uỷ khuất. Tên nhóc này đúng thật biết cách nũng nịu, sao vật nhỏ này lại đáng yêu đến thế.

Nếu con cô được sinh ra… hẳn cũng sẽ đáng yêu bội phần!

Ngọc Nhi xoa đầu Nhật Nam cười mỉm mà bảo:

“Dạo này mợ bận chút việc, sau này mợ hứa sẽ về thường xuyên nhé!”

Nụ cười của cô trông thật ấm áp và hiền dịu. Y hệt một người mẹ đang dỗ dành đứa con bé bỏng của mình, nhưng có lẽ… cô vẫn không phải người mẹ tốt.

Bởi có người mẹ nào, đánh mất con mình một cách ngu ngốc như vậy không chứ?

“Hay mợ dọn về đây ở hẳn đi. Để con chăm mợ cho, chứ cậu con…”

Chưa kịp chê hết câu, ở trên lầu đã có ai đoa hằn giọng chặn lại. Khánh Luân với đôi mắt đầy sự kì thị, cảnh cáo nhìn thằng nhóc. Hai cậu cháu nhà này, lại chuẩn bị có “chiến tranh lạnh” đây.

Bước từng bước xuống cầu thang, hắn hiên ngang nói:

“Dọn về để ru mày ngủ hay gì? Chứ mày chăm sóc nổi ai.”

“Hơn cậu là được.”

Không chịu thua nó phẫn nộ mà cãi lại. Đúng là tên nhóc tinh ranh, làm sao mà lại đụng trúng chỗ yếu của hắn vậy.

Đúng thật! Có khi tên nhóc này còn tốt hơn hắn. Chí ít nó không bỏ đói, hay mắng chửi ai cả, mồm nó chỉ hơi hỗn hào với người mà nó không ưa xíu thôi. Khánh Luân đen mặt, kí vào đầu nó một cái thật đau:

“Mồm mày hơi hỗn nha. Học thói của ai vậy?”

“Không phải từ cậu à?”

Tags: read novel Chap 9- Đứa con của tôi!, novel Chap 9- Đứa con của tôi!, read Chap 9- Đứa con của tôi! online, Chap 9- Đứa con của tôi! chapter, Chap 9- Đứa con của tôi! high quality, Chap 9- Đứa con của tôi! light novel, ,

Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chapter 9
ad banner ad banner