“Chuẩn bị bữa sáng trước khi cậu ấy dậy, báo lại với cậu ấy rằng tôi có việc phải rời đi sớm”
Draco khựng lại giây lát, thêm vào
“Nếu cậu ấy có hỏi”
Gã nhìn lại bản thân trong gương, khuôn mặt mệt mỏi với hai hốc mắt trũng sâu khiến gã như già đi vài tuổi. Đã hơn nửa năm nay Draco chưa được ngủ đủ năm tiếng một ngày, tất cả cũng vì quá chú tâm vào thương vụ này.
“Không, cần phải cẩn trọng hơn nữa với Crabbe Vincent”
Nhưng đối với gã, như thế vẫn là chưa đủ
Sải bước ra cửa chính với chiếc Stroke 8 đậu sẵn trong khi bẻ lại cổ áo vest, Draco ngoái lại nhìn lên khung cửa sổ phòng gã lần nữa rồi mở cửa xe nhanh chóng ngồi vào.
“Tới tòa thị chính”
Gã gấp gáp dặn
“Vâng, thưa ngài”
Tên tài xế rõ lời, nổ máy phóng đi khi màu trời lúc bảy giờ sáng còn trong vắt.
.
.
.
Cạch
“Chào buổi sáng, ngài Malfoy”
Ngay khi đẩy cửa bước vào, gã đã nhìn thấy nụ cười tởm lợm trên gương mặt Goyle Gregory
“Hi vọng những gì tôi cần đã sẵn sàng”
Draco nói với giọng đều đều, liếc nhìn xung quanh cái văn phòng bé tẹo của hắn
Goyle cười với giọng giả tạo
“Ôi chao, cần gì phải vội vàng thế chứ, chẳng phải ta nên ngồi xuống và hỏi thăm nhau trước sao?”
Draco lườm hắn với ánh mắt sắc lẹm, chỉ buông một câu
“Tôi nghĩ cậu nên làm tốt việc của mình trước”
Nâng cốc trà đậu biếc đã nguội lên, gã nhấp một ngụm nhỏ
“Tôi quả thật đang rất vội, cốc trà này tôi miễn cưỡng chấp nhận như một lời tiếp đãi đàng hoàng nhé”
Nói rồi, Draco từ tốn bước đến trước chiếc bàn làm việc bừa bộn với một chồng giấy tờ còn chưa xếp gọn nơi góc phòng. Gã đảo mắt qua một lượt những gì được ghi trên các tập tài liệu
“Vẫn hèn mọn và dơ bẩn như trước”
“Nhưng hắn lại có được cả tấn vàng với đống này“
Goyle Gregory là một tên khét tiếng trong việc đào ra những thông tin sâu nhất trong giới kinh doanh và quý tộc. Vào nghề khi chỉ mới 12 tuổi, từ tay mơ, hắn sớm đã thuần thục với công việc moi móc bí mật của thiên hạ.
Cách thức thì hèn hạ, nhưng luôn hiệu quả
Draco thích hợp tác với hắn, nhưng tuyệt đối không thích tính cách hợm hĩnh của hắn.
“Đây là hồ sơ về tất cả những vụ làm ăn bất chính của Horace Slughorn”
Goyle chìa tập phong bì dày cộp ra, Draco đón lấy nó, nhanh chóng tháo dây chỉ và nghía sơ qua bên trong. Chỉ khi chắc chắn đã hài lòng, gã mới cẩn thận đóng mép và cuộn chặt dây chỉ lại.
“Ngài nên hành động sớm”
Draco như bỏ ngoài tai lời nhắc nhở của Goyle, bước tới bàn trà, đặt lại chiếc tách đã vơi một nửa xuống, trầm giọng
“Tôi tự biết lúc nào thời cơ đã chín muồi, vụ này kết thúc tại đây thôi”
“Tạm biệt”
Bình luận