Cộp
“Đang nghĩ gì thế?”
Harry ngẩng đầu
“Bia bơ của em đây”
Đặt cái cốc vại xuống mặt bàn, Cedric kéo chiếc ghế gỗ tróc sơn loang lổ ngồi xuống.
“Ba cây chổi” vẫn vậy
Vẫn là Hermione, cô bồi trạc tuổi Harry tíu tít với đống kẹo dẻo sặc sỡ như thù lao vào mỗi cuối ngày
Vẫn là Ronald, cậu bé đánh giày với mái tóc đỏ rực và những đốm tàn nhang trên khuôn mặt nhợt nhạt
“Cụng chứ?”
Cedric hỏi
“Tất nhiên rồi”
Harry nâng cốc đáp lại
Vị cay nồng chạm tới đầu lưỡi, xuống cuối cuống họng lại trở nên ngầy ngậy. Tiết trời mát mẻ của tháng 9 khiến bất cứ thức uống nào cũng đặc biệt hơn thường lệ.
Những cốc bia bơ của “Ba cây chổi” đã gắn liền với Harry trong một khoảng thời gian dài.
Khi không đủ tiền để đổi được 1 ổ bánh mì, cậu sẽ dùng những xu lẻ cuối cùng mua lấy 2 cốc bia bơ, lấp đầy cái bụng rỗng
4 lon root beer, một chút kem béo, vài muỗng đường và thật nhiều đá viên.
Nó chẳng thể làm người ta say, nhưng đủ khiến những tâm hồn khô cằn trong chốc lát trở nên lâng lâng. Cái thứ xúc cảm kì quái ấy không ngừng len lỏi khắp cơ thể cho tới tận khi họ kết thúc cốc bia bơ ngon lành.
Bia bơ chỉ dành cho người nghèo, dân lao động thấp hèn, nhiều thành phần bất hảo không công ăn việc làm tử tế.
Rượu vang, cocktail, những thứ xa xỉ phục vụ mục đích mua vui
Chúng chỉ dành cho người giàu, giới quý tộc.
.
.
.
“Ngày mai em sẽ tới Oxford”
Harry chống cằm, mân mê chiếc khuyên tai mát lạnh
“Câu được cá lớn à?”
Cedric ngừng lại, mỉm cười
“Ừ. Câu được cá rất lớn”
Nhìn xuống ống tay áo đã bung chỉ, cậu nhếch miệng
“Xem chừng có thể giúp em đổi đời”
Gương mặt Cedric thoáng bất lực, anh ta liếc mắt qua cái hộp nhạc nhỏ bằng lòng bàn tay bên cạnh Harry
“Của gã đó hả?”
Harry khúc khích
“Giờ thì là của em rồi”
.
.
.
Cộc cộc cộc
“Mời vào”
Cánh cửa bật mở
Tiếng sột soạt của giấy tờ khiến những bước chân của Draco nhẹ bẫng
“Ván cờ này tôi đã đi trước một bước, để xem liệu cậu có thể theo kịp tôi không?”
“Lâu rồi không gặp, Crabbe Vincent”
Bình luận