“Hm… bà xã, gậy như ý của anh không giống với trong phim. Không c.ứ.n.g rồi mềm được!”
“Em… em qua xem thử xem… có phải… anh bệnh rồi không…”
Dư Yên nghe đến đây liền muốn trầm cảm. Cô thật sự sắp bị anh làm cho tức chết rồi. Cô cười gượng gạo, cố gắng giải thích cho anh hiểu.
“Dư Thừa, gậy như ý hiện tại không thể giống với trong phim được.”
“Ơ? Tại sao chứ?” Dư Thừa xụ mặt, phồng má. Anh bắt đầu cảm thấy ông trời thật con mẹ nó bất công!
“Bởi vì anh còn nhỏ!”
…
Hiện tại, Dư Thừa quẫn bách lắm rồi. Lại thấy Dư Yên ngẩn người, thần trí đang phiêu ở nơi nào thì tức anh ách. Anh giậm chân, huých tay cô một cái, không vui lên tiếng.
“Có… có phải em hết thương anh rồi không?”
“Hức… em có gian tình… em ngoại tình với anh hàng xóm…”
Dư Yên bất lực đỡ trán. Cô thật sự sắp hết cách với anh rồi. Cuối cùng, cô quyết định dùng đến kĩ năng tối thượng.
Dư Yên nắm lấy vai anh, nở nụ cười xán lạn.
“Thừa Thừa, tự mình đi vệ sinh đi.”
“Tối nay, em cho anh ngủ chung với em.”
Nghe đến đây, Dư Thừa như tìm được lẽ sống của đời mình. Anh vui giống như vừa tìm được trân bảo vậy. Thế là, không cần Dư Yên nhiều lời, Dư Thừa lập tức chạy vào nhà vệ sinh.
Dư Yên nhìn theo bóng lưng anh, thở phào nhẹ nhõm. Cô quẹt mồ hôi trên trán.
Vậy là giải quyết xong được phiền phức.
Nhưng Dư Yên không thể ngờ đến, phiền phức cấp SSS đang đợi cô ở phía trước.
…
Tối hôm đó, Dư Yên sau khi học thuộc kịch bản mới trở về phòng ngủ.
Vừa mở cửa, cô trợn mắt, thiếu chút nữa thì hụt chân. Dư Yên ho sặc sụa, nhìn Dư Thừa trên giường giống như nhìn kẻ điên.
Khuôn mặt cô đỏ ửng, đỏ đến tận mang tai. Dư Yên lắp bắp nói.
“Anh… anh sao lại không mặc quần áo? Trần… trần như con nhộng vậy…”
Dư Thừa cười hì hì, gãi gãi đầu, mất hết liêm sỉ mà nói.
“Anh nghe hàng xóm nói: đàn bà con gái chỉ mời đàn ông vào phòng khi thèm muốn cơ thể anh ta thôi.”
“Anh cho rằng bà xã đang cần anh. Cho nên… anh tình nguyện cởi trước.”
“Vợ… động phòng nào!”
Dư – hạn hán lời – Yên: “…”
Bình luận