“Cô không mang thai? Chết tiệt dám lừa tôi.”
Hắn vừa nói vừa bóp mạnh vào phần cổ của cô mà gằn ra từng chữ.
Cô chỉ biết nhăn mày chịu đựng. Cô đúng là đã lừa Khánh Luân về việc cô mang thai để được kết hôn với hắn. Nhưng cũng vì để cứu lấy gia đình cô mà thôi.
Người con gái vừa nói đó tên: Ngọc Nhi. Cô sinh ra trong một gia đình vừa đông con vừa nghèo nhất làng, không những vậy cha cô còn là một tên nghiện cờ bạc, rượu chè.
Nhà tuy có 4 chị lớn đã lấy chồng nhưng cũng không khá giả gì, vì vậy món nợ ngày một càng lớn. Nên Ngọc Nhi đã chuốc thuốc hắn và giả là mình có thai, cô tính khi giải quyết được nợ nần sẽ trốn đi nhưng không ngờ bị phát hiện nhanh như vậy:
“Tôi xin lỗi. Nếu …muốn anh có …thể làm tôi có thai.”
Ngọc Nhi vừa nói vừa run bần bật, cô còn chưa cứu được gia đình không thể mất mạng ngay lúc này được.
“Sao? Cô đùa tôi à?”
Hắn cười khẩy tỏ vẻ khinh bỉ, ghê tởm cô.
Bấy giờ Ngọc Nhi chẳng biết xử lý ra sao, cơ thể cô cứ run lên bần bật vì sợ hãi.
Bởi cô biết hắn là một tay chơi trong giới. Ban đầu khi nghe thấy cô mang thai, hắn gần như nổi điên mà siết lấy cổ cô đến mức cô ngất lịm đi. Mãi về sau do mẹ hắn biết chuyện, bèn ép giữ lại đứa bé. Tuy từ đó đến bây giờ cũng đã mấy tháng rồi.
Nhưng hắn lúc nào cũng lạnh lùng, thờ ơ, chẳng thèm để ý đến cô. Hắn chỉ cần biết cô và đứa nhỏ… đã chế.t hay chưa!
Thế nên khi nói dối hắn, Ngọc Nhi cũng như bước vào cửa sinh tử mà chẳng có lối thoát. Cô biết mình sai, biết mình thật ngu dốt khi lựa chọn làm điều khốn nạn này. Nhưng gia đình cô… họ cần cô.
“Cô… khiến tôi thật ghê tởm!”
Hắn gằn giọng phát ra những câu nói của sự thất vọng, cay nghiệt rồi không nói hết câu gì mà đi thẳng ra ngoài.
Bỗng! Ngọc Nhi rới nước mắt. Giọt nước mắt của sự hối hận, của sự lo lắng sợ hãi. Cô điên rồi… thật sự điên rồi! Có bao nhiêu cách mà lại chọn cách rẻ mạt như vầy chứ? Nghĩ rồi Ngọc Nhi không kiềm chế nổi cảm xúc mà chua xót ôm chặt lấy bụng nhỏ của mình đau đớn.
Sau hôm đó hắn nhốt cô trong phòng không cho ra ngoài. Và cũng không cho ăn uống gì.
Vốn cơ thể đã yếu đuối, nếu cứ này mãi có khi cô ngất mất. Giờ mà có trốn ra kiểu gì ra đình cô cũng không được yên ổn, liệu có cách nào giải quyết không?
[…]
“Cậu chủ… cậu chủ! Phu nhân…”
“Có chuyện gì? Cô ta trốn mất hay sao?”
Hắn đang trong cuộc họp thì tiếng chuông điện thoại vang đến. Đó là quản gia trong nhà, nghe thấy nói đến cô tâm trạng của hắn có hơi trầm xuống khiến cả phòng họp như im bặt.
Không những vậy cái khuôn mặt cau có, kèm gân xanh hằn lên trên cổ, sát khí hừng hực cũng làm cho không khí như ngột ngạt, khó chịu hơn.
Khánh Luân thầm nghĩ trong lòng, nếu thật sự cô bỏ trốn. Hắn sẽ truy tìm cô đến cùng, hắn muốn cô phải đau khổ, phải sống trong dằn vặt đau đớn đến suốt đời. Tại sao một cô gái bé nhỏ như thế mà lá gan lại lớn đến mức lừa cả hắn? Hắn thật sự không lý giải được.
Trong thời gian qua, Khánh Luân cũng chưa bao giờ để cô phải thiếu thốn một thứ gì. Hắn không thích cô, ghê tởm cô, phải! Nhưng con hắn, hắn không thể làm ngơ.
Ấy vậy, mọi chuyện lại chẳng suông sẻ chút nào. Đứa bé ấy, lại vốn chẳng tồn tại!
Thấy quản gia cứ lắp ba lắp bắp hắn bực mình quát lên một câu:
“Mẹ khiếp! Nói nhanh lên.”
“Phu nhân sảy thai rồi!”
Ngọc Nhi cô lại một lần nữa lừa tôi…
Bình luận