“Hình như Tôn tiểu thư muốn kiện ngài vì quan hệ với trẻ vị thành niên. Cô ấy chưa đủ mười tám tuổi.”
“Cái gì?”
Trác Niên Đông tỉnh cả ngủ, ngồi bật dậy. Anh ngủ với cục cưng của anh một đêm thôi, sao đã biến thành tội phạm luôn rồi?
“Mau chặn cô ấy lại!”
“Chúng tôi đang cố.”
Cuộc gọi ngắn ngủi kết thúc, Trác Niên Đông rời giường, hai tay chống lên hông, nghiến răng nghiến lợi. Tôn Diệp Nhiên ơi là Tôn Diệp Nhiên, cô đã ngốc rồi lại còn cố tỏ ra nguy hiểm nữa.
Cô làm tình nhân của anh, được dùng tiền của anh, sống trong sự cưng chiều của anh cả đời, cớ sao lại đi làm cái trò thâm độc này? Người con gái này rốt cuộc là ghét anh quá mức hay là ngốc đến nỗi không có thuốc chữa chứ?
Tôn Diệp Nhiên tới bệnh viện xét nghiệm, không ngờ là người của Trác Niên Đông đã chờ sẵn ở đó. Cô định đi trốn tiếp, ai ngờ khi cô quay lưng lại, Trác Niên Đông đã xuất hiện trước mặt cô.
Tôn Diệp Nhiên vì giật mình mà hét toáng lên. Anh xuất hiện cứ như là ma quỷ vậy.
Tôn Diệp Nhiên vội bỏ của chạy lấy người nhưng đã bị Trác Niên Đông tóm lại ngay.
“Em định chạy đi đâu?”
“Bỏ tôi ra, anh phạm pháp! Anh là tội phạm!”
Trác Niên Đông vác Tôn Diệp Nhiên lên như là một cái bao tải. Mặc cho cô vừa mắng chửi lại vừa đánh đấm bằng võ mèo cào, anh vẫn không thả cô xuống. Anh đem cô vào nhà kho của bệnh viện, khoá cửa lại.
“Nhìn đi!”
Trác Niên Đông vạch cổ áo xuống cho Tôn Diệp Nhiên xem. Trên cổ anh là vô số vết màu hồng hồng, có cái màu còn đậm đến nỗi sắp chuyển sang màu tím.
“Em kịch liệt như thế, ai tin tôi cưỡng ép em?”
“Anh… anh đừng có doạ tôi! Là tại anh bảo tôi làm thế!”
“Tôi bảo em hôn tôi chứ không phải c.ắ.n tôi.”
Đêm qua, Tôn Diệp Nhiên tựa như trút hết tức giận lên người Trác Niên Đông. Cô ra sức cắn mút cổ anh, thậm chí còn dùng mười ngón tay cào lên lưng anh đến chảy máu.
Đến giờ, Trác Niên Đông vẫn còn thấy đau nhức, nhưng dĩ nhiên đó là cái đau của sự hạnh phúc. Nếu Tôn Diệp Nhiên lại h.à.n.h h.ạ anh như thế một lần nữa, anh rất sẵn lòng.
Tôn Diệp Nhiên yếu thế, không biết phải nói gì. Cô giống như sắp khóc, nước mắt đã sắp rơi khỏi tròng.
Trác Niên Đông không nỡ nhìn cô khóc, cũng không cho phép chính mình làm cô buồn, cô đau. Anh ôm cô vào trong lòng mình, để mặc cô lau hết nước mắt, nước mũi lên áo anh.
“Nào, không khóc nữa. Tôi là người xấu, được chưa?”
“Anh… tôi…”
“Nếu em ngoan ngoãn ở bên tôi, tôi sẽ không bắt em làm chuyện đó nữa. Tôi can tâm tình nguyện đợi em tự nguyện, được không?”
“Anh nói… thật chứ?”
Tình nhân cũng rất khó chiều, phải có đảm bảo thì mới chịu làm.
“Thật.”
“Nếu anh lật lọng, tôi sẽ kiện anh…”
“Được, được, tuỳ ý em.”
Vậy là suy nghĩ kiện Trác Niên Đông để đòi tiền của Tôn Diệp Nhiên đã bay đi. Thực ra, chính cô cũng không hiểu tại sao mình làm vậy.
“Anh hứa rồi đấy, không được động vào tôi…”
“Tôi hứa…”
Tình nhân chưa gì đã bắt đầu lộng quyền rồi, còn bắt kim chủ phải ăn chay. Trác Niên Đông đã nhìn thấy tương lai của mình trong phút chốc.
“Cục cưng à… kim chủ đợi em lớn đấy.”
Tôn Diệp Nhiên thấy cái biệt danh này thật sến sẩm. Cô đã nổi cả da gà luôn rồi. Trác Niên Đông thì ngược lại, anh rất thích cái biệt danh đó. Cục cưng, bảo bối, Tôn Diệp Nhiên chính là người con gái mà anh nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.
Hai tiếng cục cưng ấy cho cô biết cô quan trọng với anh tới nhường nào.
“Anh có thể gọi tên tôi được không? Đừng sến súa như thế nữa…”
“Cục cưng phải ngoan thì kim chủ mới không “ăn” em, hiểu chưa?”
Bình luận