“Là tôi đã huỷ đôi mắt của cậu đấy.”
“Chị… chị…”
Cố Phàm tức đến nỗi không nói thành lời. Cậu ta muốn lao về phía Tôn Diệp Nhiên, chỉ muốn bóp chết cô, nhưng cơ thể yếu ớt, vừa tỉnh dậy sau ca phẫu thuật nên không thể nào có sức được.
Tôn Diệp Nhiên lùi về sau vài bước, tránh bàn tay dơ bẩn của Cố Phàm ra. Cô lạnh lùng nhìn cậu ta, trong mắt chỉ có thù hận, chứ không có một tia thương xót nào.
Nếu như hôm đó, Trác Niên Đông không kịp thời kéo cô ra, có lẽ cả cô và con đều đã một x.á.c hai mạng rồi. Đến lúc đó, Trác Niên Đông của cô sẽ làm sao? Ai sẽ ở bên anh? Ai sẽ chăm sóc anh?
“Tôn Diệp Nhiên! Tôi sẽ không để chị yên đâu… tôi sẽ… tôi sẽ…”
“Lại lên TV bêu xấu tôi sao?”
Cố Phàm im lặng. Cậu ta cũng chỉ có thể làm thế mà thôi. Sau vụ ồn ào với Tôn Diệp Nhiên, cậu ta đã kiếm được không ít tiền rồi. Nếu cậu ta có thể dựa vào vụ việc lần này nữa, có khi cậu ta còn có đủ tiền để m.u.a mắt từ người khác, còn có thể huỷ hoại cả một đời Tôn Diệp Nhiên.
Tôn Diệp Nhiên bật cười, lấy trong ví ra một xấp tiền mệnh giá lớn. Cô vung nó lên, tiền rơi khắp nơi, có tờ còn rơi lên đầu Cố Phàm. Cậu ta cầm lấy tờ tiền, giữ khư khư.
“Mau cầm tiền đi liên lạc với nhà báo đi.”
“Là chị ép tôi…”
“Tôi không có, là do cậu tự làm tự chịu thôi.”
Cố Phàm không can tâm, cậu ta liều mạng lao về phía trước. Tuy nhiên, cậu ta chẳng nhìn thấy gì, đã ngã lộn cổ xuống. Mặc dù chỉ là từ trên giường ngã xuống sàn nhưng cũng vô cùng đau đớn. Cậu ta không đứng dậy nổi.
Tôn Diệp Nhiên dẫm mạnh lên bàn tay của Cố Phàm. Tay cậu ta như muốn vỡ nát ra vậy. Cố Phàm hét toáng lên.
Cha mẹ Cố Phàm không hề phát hiện ra bởi vì họ đang đi tìm bác sĩ để nói chuyện.
“Nhớ đấy… mọi chuyện mới chỉ bắt đầu thôi. Tôi chưa xong với các người đâu!”
Tôn Diệp Nhiên quay đi, nhưng Cố Phàm khóc lóc, bò theo cô, giữ chân cô lại. Cậu ta biết sợ rồi.
“Chị, chị, em sai rồi… chị nể tình chúng ta là đồng nghiệp… chị đừng làm gì nữa…”
“Chị, em cầu xin chị… em biết lỗi rồi…”
Tôn Diệp Nhiên chỉ lạnh lùng buông một câu, “Cút!”
…
Tôn Diệp Nhiên trở về nhà, vứt lăn lóc đôi giày qua một bên. Trác Niên Đông thấy cô có vẻ mệt mỏi, ngay lập tức bế cô ra sô pha ngồi. Tôn Diệp Nhiên duỗi chân ra, Trác Niên Đông liền xoa bóp chân cho cô.
“Cục cưng, trả thù có vui không?”
“Không vui, dành thời gian ở nhà với chồng vui hơn…”
Tôn Diệp Nhiên cũng biết nói mấy lời mật ngọt sến súa rồi, Trác Niên Đông vô cùng thích thú. Anh lại tích cực xoa bóp cho cô hơn.
“Cục cưng, cuối cùng em cũng hiểu ra rồi.”
Ở với anh là tốt nhất!
Tôn Diệp Nhiên cười tươi. Ở bên Trác Niên Đông, cô chẳng phải lo nghĩ gì cả. Tôn Diệp Nhiên không muốn anh x.o.a b.ó.p chân nữa, liền nằm xuống, ngả đầu lên đùi anh. Cô ngước đầu lên, dùng đôi mắt to tròn để nhìn anh.
Trác Niên Đông thấy cô quá đỗi dễ thương.
“Hôn cái nào.”
Tôn Diệp Nhiên tiếp nhận nụ hôn của anh. Hai người nhìn nhau rồi cười.
“Đỡ mệt hơn chưa?”
“Rồi.”
Trác Niên Đông vuốt nhẹ mái tóc của cô, Tôn Diệp Nhiên giống như một con mèo nhỏ, nằm gọn trong lòng anh. Cô vốn dĩ có thể sống vô lo vô ưu như này, nhưng có người ép cô phải tàn nhẫn.
“Nhiên Nhiên về rồi à?”
“Mẹ.”
Trác lão phu nhân được Tôn Diệp Nhiên gọi là mẹ, lại tủm tỉm cười. Bà không có con gái, cho nên từ khi có Tôn Diệp Nhiên, bà đã coi cô là con gái mình mà cưng chiều rồi. Giờ đây, cô lại trở thành con dâu của bà.
Có gì tuyệt vời hơn thế nữa chứ?
“Nhiên Nhiên, ăn hoa quả đi.”
“Dạ.”
Tôn Diệp Nhiên ngồi dậy, vặt lấy một quả nho. Trác Niên Đông đang vui vẻ, không hiểu sao lại bị mẹ đánh một cái vào vai.
“Cái thằng ngốc này!”
“Mẹ, sao mẹ lại đánh con nữa?”
“Nhiên Nhiên mệt như thế, sao mày còn không bón cho con bé ăn?”
Bình luận