“Bây giờ, kim chủ được làm chồng em rồi, đúng không?”
“Chúc mừng anh được thăng chức.”
Tôn Diệp Nhiên kiễng chân lên, hôn nhẹ lên má anh. Trác Niên Đông vừa cười một cái đã ngất xỉu, ngã xuống ngay trước mặt Tôn Diệp Nhiên. Cô hoảng hốt, đặt hộp cơm xuống rồi lay người.
“Trác Niên Đông! Trác Niên Đông!”
Tôn Diệp Nhiên vỗ lên mặt Trác Niên Đông mấy cái. Thấy anh không tỉnh dậy, cô cuống hết cả lên, sợ đến nỗi muốn khóc. Cô hơi cúi đầu xuống, đột nhiên lại thấy Trác Niên Đông mở to mắt ra, rướn đầu lên mà hôn cô.
Tôn Diệp Nhiên ngơ ngác, nước mắt vẫn đang rơi xuống.
“Anh… anh…”
“Nhiên Nhiên… anh vui quá… thật sự rất vui…”
Vui đến nỗi ngất xỉu.
Tôn Diệp Nhiên biết Trác Niên Đông sẽ bị kích động, nhưng cô không ngờ anh sẽ đến mức xỉu ngay tại chỗ. Anh mạnh mẽ lắm mà. Trước bao nhiêu chuyện khó khăn, anh đâu có dao động, sợ hãi một chút nào đâu.
Tôn Diệp Nhiên đỡ Trác Niên Đông ngồi lên ghế sô pha, rồi lại quay lại lấy hộp cơm vẫn còn nóng hổi.
Trác Niên Đông ốm nghén, nên được Tôn Diệp Nhiên chăm bẵm rất cẩn thận, hậu quả là anh đã thấy mình bắt đầu béo lên. Trác Niên Đông sợ béo, không dám ăn nhiều. Nhỡ vợ yêu chê anh béo thì sao?
Tôn Diệp Nhiên tưởng mình nấu không ngon, không hợp khẩu vị Trác Niên Đông.
“Anh không thích sao? Hay để em mượn nhà bếp dưới kia một tí, làm cho anh món khác nhé?”
“Không, Nhiên Nhiên, ngon lắm.”
“Vậy anh ăn nhiều lên.”
Tôn Diệp Nhiên gắp cho Trác Niên Đông một miếng cá to. Cô thổi cho đỡ nóng rồi đưa lên trước miệng anh.
“Aa, há miệng ra nào.”
Trác Niên Đông không cưỡng lại được sự cưng chiều của Tôn Diệp Nhiên, lại thuận theo ý cô mà ăn. Anh thầm khóc trong lòng. Thân hình đẹp đẽ sắp không còn nữa rồi… cô nuôi anh béo tròn quá.
“Ngon lắm…”
Tôn Diệp Nhiên thầm nghĩ cô dỗ thế chắc anh cũng chịu ăn rồi nhỉ?
Thấy Tôn Diệp Nhiên mong chờ như thế, Trác Niên Đông chỉ đành ăn hết. Một lúc sau, hộp cơm đã sạch bong. May là hôm nay, Trác Niên Đông cũng không bị nghén.
“Vậy em về nha.”
“Chưa gì đã về rồi sao? Em ở lại đây thêm một lúc nữa đi.”
“Em sợ em làm phiền anh.”
Cô biết nếu cô ở đây, Trác Niên Đông sẽ không thể nào tập trung vào việc chính được. Nhiều lúc, cô có cảm giác như mình là hồng nhan họa thuỷ vậy. Trác Niên Đông vì cô mà chẳng muốn quan tâm những chuyện khác nữa.
“Không phiền, không phiền, cục cưng à… sao em lại phiền phức được chứ? Có em thì anh mới có động lực được.”
Anh phải cho cô một cuộc sống tốt, không phải lo nghĩ điều gì chứ. Cô chỉ cần yêu anh, ở bên anh thôi.
“Hơn nữa, bây giờ là giờ nghỉ trưa mà.”
“Vậy… chúng ta xuống quán cafe đối diện nhé.”
“Đi.”
Cuối cùng thì anh cũng có cơ hội đi hẹn hò với Tôn Diệp Nhiên rồi.
Trác Niên Đông dẫn Tôn Diệp Nhiên đi trước con mắt của hàng trăm người trong công ty. Vụ việc của nhà họ Tôn dù đã hạ nhiệt nhưng không ai không biết về nó cả. Họ vẫn bàn tán xôn xao về Tôn Diệp Nhiên.
Nhưng Tôn Diệp Nhiên vẫn nói cô muốn đợi thời cơ, cho nên Trác Niên Đông mới không nhúng tay vào.
“Thai phụ đi đứng cẩn thận.”
“Thai phụ chứ không phải là trẻ con.”
Tôn Diệp Nhiên bĩu môi, phải đợi Trác Niên Đông dẫn mình sang đường. Hai người quan sát đèn giao thông chuyển màu đỏ rồi mới bước qua đường.
Xe cộ đã dừng lại hết, chỉ có duy nhất một chiếc xe màu đỏ chạy càng ngày càng nhanh lao về phía dòng người đang đi bộ qua đường. Mọi người chạy tá loạn hết lên, Trác Niên Đông kéo Tôn Diệp Nhiên đi, nhưng chiếc xe lại chuyển hướng trong giây cuối.
“Nhiên Nhiên!”
Chiếc xe ngay lập tức mất lái, đâm vào giải phân cách cố định. Mui xe đã vỡ nát, bộ phận máy móc lộ ra, bốc khói lên.
Trác Niên Đông và Tôn Diệp Nhiên nằm trên đường, cô ở trong vòng tay của anh. Cô không sao cả, chỉ bị kinh hãi một chút, còn hai tay Trác Niên Đông đã trầy xước, chảy máu không ít.
Anh nhìn cô, sợ hãi không thôi, hoàn toàn quên đi vết thương của mình nặng hơn cô rất nhiều.
“Nhiên Nhiên… Nhiên Nhiên… em sao rồi?”
Bình luận