“Nhiên Nhiên, em giỏi lắm! Đúng là cục cưng của anh, anh sẽ dâng tặng tấm thân trong trắng này của anh cho em.”
“…”
Cô không cần đâu…
Một tháng nữa lại trôi qua.
Tôn Diệp Nhiên mang thai đến tháng thứ hai, nhưng vì cái thai còn nhỏ nên cô dường như cũng không cảm nhận được gì khác biệt ở trên cơ thể mình. Chỉ là mỗi khi chạm lên bụng mình, cô lại nhớ tới một sinh linh bé bỏng đang tồn tại trong bụng.
Đứa bé sẽ là người thân của cô, máu mủ của cô.
Tôn Diệp Nhiên không bị nghén chút nào cả, khuôn mặt luôn tràn đầy sức sống, trái ngược hoàn toàn với người đàn ông đang khổ sở vì ốm nghén.
“Cục cưng… anh lại…”
Trác Niên Đông lại phi vào nhà vệ sinh ngay lập tức. Tôn Diệp Nhiên thấy chuyện này đã thành quen, cho nên vẫn thản nhiên ngồi ăn hoa quả. Cô vừa thấy thương, vừa thấy buồn cười.
Trác Niên Đông nôn thốc nôn tháo, mặt mũi đã xanh xao hết cả lên. Anh súc miệng, rửa lại mặt cho sạch. Anh nhìn bản thân trong gương, hơi nặng lời một chút.
“Tất cả là tại con đấy, nhóc con à. Đợi con ra ngoài, cha sẽ tét mông con mấy cái cho nhớ đời.”
Nhưng Trác Niên Đông đột nhiên lại nghĩ nếu người bị ốm nghén là Tôn Diệp Nhiên chứ không phải anh, cô sẽ như thế nào? Có phải là sẽ rất khổ, rất mệt không?
Trác Niên Đông xem xét cẩn thận một lúc rồi mới đưa ra kết luận, muốn rút lại lời nói ban nãy.
“Không, nhóc con, con thông minh lắm, biết tìm cha để ốm nghén thay là được rồi.”
Anh thực sự không chịu nổi nếu như thấy Tôn Diệp Nhiên ngày nào cũng bị cơn nghén hành hạ chỉ vì cô muốn sinh cho anh một đứa con. Anh thà rằng không có con còn hơn là để cô chịu khổ.
Vài phút sau, Trác Niên Đông quay lại phòng khách, Tôn Diệp Nhiên rót cho anh một cốc nước.
“Đỡ hơn chưa?”
“Thấy em thì đỡ hơn rồi.”
“Chắc là ba tháng đầu mới bị nặng thôi, anh cố lên nha.”
Chỉ cần nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của cô là mọi phiền não của Trác Niên Đông lại tan biến rồi. Anh cúi xuống hôn cô, hai tay đặt lên vòng eo thon gọn của cô. Một lúc sau, anh cúi xuống, nhẹ nhàng cọ trán lên bụng cô.
Anh vẫn chưa cảm nhận được gì cả.
“Bao giờ con mới đ.ạ.p?”
“Anh ngốc vậy. Con bây giờ còn bé tí.”
“Ừ, ừ, anh ngốc. Cục cưng thông minh nhất.”
Hai tháng nữa lại trôi qua rất nhanh.
Tôn Diệp Nhiên đã mang thai đến tháng thứ tư. Cô cứ ngỡ qua khoảng thời gian này, Trác Niên Đông sẽ không phải ốm nghén thay cô nữa, nhưng không ngờ là anh vẫn tiếp tục bị những cơn buồn nôn hành hạ.
Giờ đây, không ai không biết anh ốm nghén thay cô. Nhưng Trác Niên Đông dường như lại rất tự hào vì điều đó. Anh không ngại khoe khoang nó với người khác, kể cả đối tác làm ăn của mình.
“Tôi ốm nghén thay vợ tôi rồi.”
“Tôi rất yêu cô ấy, cho nên mới có cơ hội thay cô ấy ốm nghén.”
Khi đó, Tôn Diệp Nhiên chuẩn bị vào văn phòng của Trác Niên Đông để đưa cơm cho anh, lại nghe được những lời này. Cô vô cùng hạnh phúc. Cô đã khóc, nhưng mà là vì quá đỗi vui mừng. Cô thầm cảm tạ ông trời đã mang người đàn ông này đến bên cô.
Cô chấp nhận tha thứ cho toàn bộ những đau khổ trước kia chỉ để có được anh.
“Phu nhân, cô không vào sao?”
“Tôi đợi ở ngoài, anh cứ làm việc trước đi.”
Cho đến khi đối tác ra về, Tôn Diệp Nhiên mới định đi vào trong phòng. Trác Niên Đông vừa mở cửa ra thì đã nhìn thấy người con gái dịu dàng đang cầm hộp cơm cho mình.
“Chồng à, em mang cơm cho anh đây.”
“Em… em vừa nói gì?”
Anh chính thức được thăng chức rồi sao? Anh không nghe nhầm chứ?
Trước kia, Trác Niên Đông phải dụ dỗ Tôn Diệp Nhiên không ít lần thì cô mới mở miệng nói một tiếng chồng ơi. Bây giờ, cô tự nguyện nói rồi sao? Hay là anh quá mong mỏi điều đó nên đã sinh ra ảo giác?
“Chồng, chắc anh đói rồi nhỉ. Chúng ta ăn cơm nha.”
“Cục cưng à…”
Anh đã yêu cô không lối thoát rồi.
“Bây giờ, kim chủ được làm chồng em rồi, đúng không?”
Bình luận