“Không có cục cưng… tôi liền cảm thấy không khoẻ…”
“Cục cưng?”
Trác Niên Đông lại ngã bịch xuống sàn, làm mọi người hết hồn. Cuối cùng, bữa ăn bị huỷ bỏ, Trác Niên Đông được đưa đến bệnh viện.
Tôn Diệp Nhiên đang ở nhà với Trác lão phu nhân, nhận được tin Trác Niên Đông nhập viện thì sợ đến tái mặt mày. Cả nhà họ Trác lại kéo nhau tới bệnh viện. Lúc đó, vì không muốn làm phiền Trác Niên Đông nghỉ ngơi, khách khứa cũng nhanh chóng rời đi.
Tôn Diệp Nhiên lo đến sốt vó.
“Trác Niên Đông, anh sao rồi?”
Trác Niên Đông ngửi thấy mùi hương hoa nhè nhẹ, nghe được giọng nói ngọt ngào, anh mở mắt ra ngay. Anh đã định kết thúc bữa ăn thật nhanh, nhưng anh không thể ngừng nhớ Tôn Diệp Nhiên. May mà hôm nay anh nhân lúc buồn nôn, giả bệnh cho nên mới trốn được một bữa. Ốm nghén thay cũng có lợi thật.
“Cục cưng…”
“Để em gọi bác sĩ nhé?”
“Không cần đâu, em ở đây một lúc là ổn rồi.”
Tôn Diệp Nhiên ngồi lên mép giường, Trác Niên Đông gối đầu lên đùi cô vô cùng tự nhiên. Anh cong người lại, trên mặt hiện lên nụ cười vô cùng mãn nguyện.
Ông bà Trác nổi cả da gà. Giờ đây, ai cũng biết là Trác Niên Đông giả vờ. Anh chỉ muốn được Tôn Diệp Nhiên chiều chuộng, dỗ dành mà thôi.
Hồi trước, anh đánh Cố Phàm là vì cậu ta là nam trà xanh, nhưng bây giờ, hai ông bà Trác thấy Trác Niên Đông mới là nam trà xanh hàng thật giá thật.
Anh cứ thế mà lấy được sự sủng ái từ Tôn Diệp Nhiên nương nương.
…
Buổi chiều, Trác Niên Đông được về nhà. Anh lại quấn lấy Tôn Diệp Nhiên, lẽo đẽo đi sau cô như một cái đuôi nhỏ. Tôn Diệp Nhiên hết cách nên cũng chỉ đành mặc kệ anh.
Thật ra Tôn Diệp Nhiên cũng không hiểu bản thân có mị lực gì mà có thể khiến Trác Niên Đông thần hồn điên đảo như thế.
Trác Niên Đông ôm cô ngồi lên ghế sô pha, lại bắt đầu hờn dỗi, “Hai tháng lâu quá…”
“Đây không phải lỗi của em nha.”
“Cũng không phải là lỗi của anh.”
Vậy mà anh vẫn phải ăn chay… thật sự là đáng thương quá đi. Nếu như hai người chưa biết đến sự tồn tại của đứa bé này, có khi anh lại “ăn” được cô thêm mấy lần nữa.
Trác Niên Đông thèm quá đi.
“Nào, không được phàn nàn nữa. Đây là tốt cho con, hiểu chưa?”
Trác Niên Đông gậy đầu, nhưng anh cảm giác như bản thân đang bị Tôn Diệp Nhiên mắng vậy. Trái tim nhỏ bé bị tổn thương vô cùng nặng.
“Ngoan đi, hoà thượng.”
“Không phải hoà thượng, mà là kim chủ.”
Anh muốn có được uy nghi của kim chủ. Nhưng đáng tiếc, anh vẫn không bật được nóc nhà Tôn Diệp Nhiên.
“Kim chủ cũng phải ăn chay.”
“Anh lấy điều khiển TV giúp em.”
Trác Niên Đông đưa điều khiển cho Tôn Diệp Nhiên. Cô vừa bật TV lên, đ.ậ.p vào mắt cô là hai tên khốn nạn mà cô không muốn nhìn thấy nhất. Bọn chúng vẫn đang tìm đủ mọi cách để bôi nhọ cô, không tiếc vung tiền cho nhà báo hay sợ đắc tội với Trác Niên Đông.
“Anh đã có phương án để xử lý bọn chúng rồi, Nhiên Nhiên, ngày mai…”
“Không cần, cứ kệ đi.”
“Em không thể lương thiện như thế được!”
Không ai được phép ức hiếp cục cưng của anh cả, ngay cả bản thân anh cũng không được. Tôn Diệp Nhiên hơi nhếch môi lên cười, quay lại nhìn Trác Niên Đông.
“Ai nói em muốn tha cho chúng?”
Đúng! Cục cưng phải như thế!
“Em muốn làm gì? Nhiên Nhiên, dù em có làm gì, anh cũng sẽ ủng hộ em.”
“Anh cứ đợi đi rồi sẽ biết. Em sẽ không để chúng yên ổn đâu.”
Muốn cô nhẫn nhịn nữa sao? Không có chuyện đấy đâu!
“Nhiên Nhiên, em giỏi lắm! Đúng là cục cưng của anh. Anh sẽ dâng tặng tấm thân trong trắng này của anh cho em.”
Bình luận