“Chơi chết cô ta đi! Để cô ta biết địa ngục là thế nào.”
“Đừng… dừng lại đi… xin mấy người… tôi không có gì cả.”
Mấy người đàn ông nhìn nhau rồi cười. Họ bước lại gần Tôn Diệp Nhiên, cô cứ ôm chiếc balo có chữa hũ tro cốt của cha mẹ, đôi chân vô thức lùi về sau, nhưng lại vì viên gạch mà đã vấp ngã.
“Aa!”
Một người đàn ông giữ được chân Tôn Diệp Nhiên, lôi cô về phía đám người.
“Không có gì thì lấy thân trả.”
“Không!”
“Nhiên Nhiên! Nhiên Nhiên!”
Tôn Diệp Nhiên đột nhiên bừng tỉnh, hai mắt trợn tròn nhìn Trác lão phu nhân đang lo lắng cho cô. Nước mắt cô cứ thế lăn dài trên gò má.
Cô rất sợ…
“Nhiên Nhiên, không sao rồi…”
Tôn Diệp Nhiên không cử động, cứ để Trác lão phu nhân ôm mình như thế. Đã rất lâu rồi cô không có được sự ấm áp từ cái ôm của mẹ. Cô nhớ nhà, nhớ những ngày tháng chỉ cần đi học trở về là có thể nhìn thấy cha mẹ đang đợi mình. Cô vĩnh viễn không thể quay lại khoảng thời gian hạnh phúc ấy nữa.
Trác lão phu nhân báo tin cho Trác Niên Đông, anh đã tức tốc từ công ty trở về nhà ngay. Lúc này, Tôn Diệp Nhiên đã ngủ say.
“Cô ấy rốt cuộc bị sao vậy mẹ?”
“Mẹ không biết, lúc phát hiện thì mẹ đã thấy con bé la hét rồi. Nó hình như đang sợ gì đó.”
“Chắc chắn lại là do mấy tin lá cải trên mạng!”
Trác lão phu nhân hiểu tất cả, cho nên bà chưa từng trách Tôn Diệp Nhiên, trái lại còn thương cô hơn, coi cô như là con đẻ của mình.
“Con đưa cô ấy về phòng.”
Trác Niên Đông bế Tôn Diệp Nhiên lên, phát hiện cô hình như gầy đi một chút rồi. Trác Niên Đông đau xót không thôi.
Đặt Tôn Diệp Nhiên nằm xuống giường, Trác Niên Đông cũng ngồi xuống ngay cạnh cô.
“Cục cưng…”
Trác Niên Đông rất thích gọi Tôn Diệp Nhiên như thế, mặc cho cô cảm thấy cái cách gọi này vô cùng sến sẩm.
Tôn Diệp Nhiên đang ngủ ngon, bỗng nhiên phát ra tiếng động. Mồ hôi trên trán cô đổ xuống, hơi thở hỗn loạn, đầu cứ nghiêng đi nghiêng lại sang hai bên, miệng thì luôn lẩm bẩm điều gì đó.
Trác Niên Đông sợ hãi, nhanh chóng đánh thức cô dậy.
“Nhiên Nhiên! Nhiên Nhiên!”
“Nhiên Nhiên, anh ở đây.”
Trong lúc mê man, Tôn Diệp Nhiên nắm c.h.ặ.t lấy tay áo của Trác Niên Đông, phản ứng nhanh chóng nhẹ đi. Một lúc sau, cô đã tiếp tục ngủ. Trác Niên Đông lấy khăn lau mồ hôi cho cô.
“Nhiên Nhiên, anh sẽ không rời xa em đâu.”
Tối hôm đó, Tiêu Minh và Cố Phàm mặt dày lên mạng livestream. Phóng viên bị Trác Niên Đông dùng tiền bịt miệng, không dám tới gặp hai người kia nữa, dĩ nhiên họ chỉ còn cách này.
Trong video livestream, Trác Niên Đông có thể nghe thấy rõ mồn một từng câu từng từ mà hai người họ dùng để sỉ nhục Tôn Diệp Nhiên.
“Cô ta từ năm mười tám tuổi đã đi làm gái rồi, nếu không thì lấy tiền gì mà tiêu xài?”
Trác Niên Đông tức quá, liền nhắn trên livestream, “Là tôi bao nuôi cô ấy! Có vấn đề sao?”
Nhưng câu nói nhanh chóng bị lướt qua, chẳng ai chú ý tới.
“Cô ta tưởng cô ta có thể giả vờ thanh thuần, nhưng tôi là người hiểu rõ cô ta nhất, cô ta là thứ thấp kém nhất xã hội này!”
“Mày… còn dám…”
“Trác Niên Đông.”
Nghe thấy giọng nói của người con gái, Trác Niên Đông đã hạ hoả ngay.
“Nhiên Nhiên, sao em tỉnh rồi? Ngủ thêm lúc nữa đi:”
“Em không sao rồi…”
“Vớ vẩn, nghỉ ngơi nhanh.”
“Thật sự không cần mà…”
“Em mà còn không ngủ nữa là đêm nay anh cho em khỏi ngủ!”
“Đồ cầm thú…”
Bình luận