Vào một ngày cuối hạ đầu thu năm ngoái, em gái cùng tôi lang thang đọc sách ở một quán cà phê sách trên đường Nguyễn Chí Thanh. Đột nhiên em gái hỏi tôi “Chị ơi, hình như khi người ta dần dần trở nên không còn muốn nói chuyện với bất kỳ ai nữa thì người đó đang trở nên cô độc dần chị nhỉ?”
Lúc đó, em gái đang cầm quyển “Thiên tài bên trái, kẻ điên bên phải”, em gái đang đọc đến một mẩu truyện về một bệnh nhân mắc chứng trầm lặng, một chứng bệnh khiến con người ta trở nên hạn chế và thậm chí cự tuyệt giao tiếp với những người xung quanh.
Hình như có cảm giác gì đó đã lặng lẽ nứt vỡ trong tâm hồn em gái tôi từ lúc đó.
Ngày hôm đó, em gái đã kể cho tôi nghe rất nhiều rất nhiều chuyện.
Đó là chuyện năm em 12,13 tuổi học cấp 2 tại trường chuyên đã trải qua những ngày bị bắt nạt như thế nào. Là cảm giác đến lớp không dám ngầng đầu lên học. Là cảm giác bạn cùng lớp chọc em bằng những từ ngữ khó nghe mà tôi không có can đảm đề cập đến ở đây. Là cảm giác khi em lên bục nhận giải trong một cuộc thi cấp trường nhưng nhận được gạch đá theo nghĩa đen, phải bạn em đã ném đá, ném sỏi, ném phấn vào người em. Là cảm giác trốn học những giờ thể dục vì em biết sẽ không có người ghép cặp tập cầu lông cùng em. ……. Em nói, thật ra em hiểu, ở tuổi đó, lũ trẻ chỉ vô tình tìm vui, rồi vô tình bắt nạt em thôi, chẳng phải nhiều ác ý. Chỉ là khi đó em là người khác biệt, là đồ lạ nên là em mà thôi.
Em gái xuất thân từ một xã biên giới miền núi nghèo, những năm tháng cấp hai đó là lần đầu em đi học xa nhà, xuống trường chuyên học.
Đó là chuyện năm em 18,19 với lần yêu đầu tiên, cũng là lần yêu hiếm hoi trước khi em kết hôn với người chồng hiện tại. Em nói, lần yêu đó thật ra rất nhanh, cũng rất nhẹ nhàng, và kết thúc lặng lẽ. Em nghĩ người em yêu lúc đó quan tâm em rất nhiều, giúp em vượt qua những đau lúc trước. Nhưng mà cũng chẳng vượt qua được thực tế. Người em yêu bị phân công đi làm xa, kẻ trời Nam, người đất Bắc. Ngày em được bảo là nên bước ra khỏi chuyện tình này, người em yêu không biết, em đang đứng ngoài cửa phòng phẫu thuật. Em bị tai nạn xe máy, là người ngồi sau nhưng thật may em vẫn ổn, nhưng người bạn chở em lúc đó lại bị đa chấn thương. Bạn em phải bảo lưu 2 năm học. Em đã tự trách rất nhiều, đến mức em cứ nghĩ em đã không buồn khi bị bỏ rơi ngày hôm đó. Chỉ là từ sau đó em không còn đi ngủ mỗi 11 giờ đêm nữa, em cũng không còn những cuộc gọi dặn dò em nữa. Em nói em vẫn ăn uống đều đặn, vẫn cố gắng sống, nhưng không hiểu sao em vẫn rớt cân, và bệnh mất ngủ vẫn tìm đến làm bạn với em, em trở nên dần phụ thuộc vào một số loại thuốc ngủ từ lúc đó.
Đó cũng có thể là câu chuyện của một vài tháng sau đó nữa, khi em gái bắt đầu đi làm thêm, tự nuôi sống bản thân và kiếm tiền học. Gia đình em vốn không giàu, nên em đã chọn một trường đại học công lập, học phí ở mức rẻ nhất thời điểm đó. Thật không may, anh trai em bị chấn thương – đứt dây chằng theo chiều dọc + mất cử động khớp. Ngày đó chi phí chạy chữa và vật lý trị liệu cho anh gần như đã khiến cả gia đình em kiệt quệ.
Em đã kể thậm chí còn rất nhiều hơn, nhưng ở đây tôi chỉ muốn đề cập nhẹ nhàng thôi, bởi vì câu chuyện chính tôi muốn kể còn ở phía sau.
Mỗi người lại có khả năng chịu đựng tâm lý các hẳn nhau. Nếu ví khả năng này như một khối gỗ, tôi biết, khối gỗ của em đã bị từng câu chuyện, câu chuyện phía trên như mối mọt ăn rỗng dần. Hẳn em đã rất buồn, cũng rất cố gắng. Nhưng ngày đó em còn nhỏ quá, em chỉ biết gắng gượng mà chưa hề tìm đến ai, nhờ bảo hành, nhờ sơn sửa lại khối gỗ là em.
Em gái đã ôm những niềm đau đó bước vào cuộc hôn nhân đầu tiên.
Em đã chọn một người chồng hơn em nhiều tuổi, vì em nghĩ tuổi tác sẽ trở thành một lợi thế của em, người ta sẽ không dễ dàng phụ em.
Em đã chọn đồng ý kết hôn ngày nhà chồng em giục giã. Lúc đó mẹ chồng em bị ung thư, đã di căn. Em nghĩ gái có công chồng không phụ, hẳn chồng em sẽ hiểu.
Em đã đồng ý sinh con khi mới 22, chồng em lúc đó đã 36,37 rồi, em cũng sợ cha già con thơ, con em sẽ thiệt thòi.
Em đã…
Em đã…
Em đã…
Thực ra tất cả những điều em kể ngày hôm đó rất buồn, rất đáng thương, nhưng hẳn nhiên điều làm tôi đau lòng nhất cho em gái tôi ngày đó là khi em nói:
- Chị ơi, đến tận 25 tuổi em mới ngỡ ngàng nhận ra, hóa ra em đã mất tự tin từ lâu rồi chị ạ. Em cứ không dám chọn điều tốt hơn, em chỉ luôn chọn điều còn lại. Quãng đời này của em bắt đầu sai cách mất rồi. Em đã bắt đầu một lựa chọn, mang theo nhiều vết thương, nhưng lại quên mất mang theo niềm tự tin để sống tốt những ngày tiếp theo.
Bình luận