“Làm người của tôi đi, tôi cho em bắt nạt lại.”
“Anh… anh lại bắt nạt tôi!”
Chỉ vài giây sau, tiếng khóc thút thít của người con gái đã vang vọng lên. Trác Niên Đông hoảng hốt, liền đánh rơi chiếc ô xuống. Anh còn chưa làm gì cô, sao cô đã khóc rồi? Trong mắt cô, anh là người xấu đến thế sao?
Tiếng khóc ngày càng lớn, Trác Niên Đông sợ đến xanh mặt. Anh vội dùng hai tay lau nước mắt cho Tôn Diệp Nhiên, miệng liên tục cầu xin.
“Tôi không có bắt nạt em. Đừng khóc, đừng khóc nữa.”
“Mau nín đi, tôi không có bắt nạt em mà.”
Tôn Diệp Nhiên không quan tâm, cô lạnh lùng gạt tay Trác Niên Đông ra. Anh chắn trước mặt cô, giang tay ôm lấy cô. Trong phút chốc, tiếng khóc đã ngừng, chỉ còn tiếng sụt sịt cùng nấc cụt.
Trác Niên Đông vừa buông tay ra, đã bị Tôn Diệp Nhiên dùng hai nắm đấm đánh lên ngực mình.
“Anh là đồ xấu xa! Mau biến đi!”
“Tôi nói thật. Tôi sẽ giúp em.”
“Anh lúc nào cũng bắt nạt tôi, sao lại có lòng tốt đi giúp tôi chứ? Anh lừa người!”
Trác Niên Đông học đại học, còn Tôn Diệp Nhiên học trường cấp ba ở kế bên. Anh quen với vài học sinh lớp mười hai nên thường xuyên tới trường cô để chơi bóng rổ. Kết quả là lần nào Tôn Diệp Nhiên đi qua cũng bị anh n.é.m bóng trúng đầu.
Ngay cả khi cô đến xem thi đấu, anh cũng ngang nhiên cướp chai nước trong tay cô, hại cô trở thành tình địch của toàn bộ nữ sinh trong trường.
Không chỉ thế, mỗi lần vô tình gặp nhau là anh sẽ chọc ghẹo cô.
Còn Trác Niên Đông không ngờ bản thân lại để lại ấn tượng xấu trong mắt Tôn Diệp Nhiên đến vậy. Anh chỉ muốn được cô chú ý đến thôi mà.
“Tôi không lừa em. Đi theo tôi, tôi giúp em.”
“Mấy tên nhà giàu như anh chẳng ai tốt đẹp cả!”
Tôn Diệp Nhiên còn định bỏ của chạy lấy người, nhưng đã nhanh chóng bị Trác Niên Đông giữ lại. Anh ôm chặt cô, cho đến khi cô ngừng phản kháng thì mới buông ra.
“Tôi nói lại một lần nữa, tôi không lừa em.”
“Tôi sẽ trả hết nợ cho em, chu cấp cho em đi học đại học, nhưng chỉ có một điều kiện, em phải làm người của tôi.”
“Thật… thật chứ?”
Tôn Diệp Nhiên đã quá túng quẫn rồi. Nếu như tìm được hi vọng, cho dù đó có là trên người Trác Niên Đông, cô cũng phải thử.
Nếu cứ chăm chăm vào số tiền đi làm thêm ít ỏi, không biết mấy chục năm nữa cô có trả hết được số lẻ trong khoản nợ không.
“Thật.”
Kể từ ngày đó, Tôn Diệp Nhiên đã đi theo Trác Niên Đông, làm tình nhân bí mật của anh. Sống trong sự cưng chiều, dung túng của anh, Tôn Diệp Nhiên từ sợ hãi, dần dần biến thành kiêu ngạo.
Mối quan hệ của hai người cứ tiếp diễn như thế cho đến tận bây giờ.
“Ngủ rồi à?”
Trác Niên Đông hỏi nhưng Tôn Diệp Nhiên không đáp lại, hai tay vẫn đang níu giữ lấy anh.
Cục cưng của anh đáng yêu nhất trên đời.
“Chưa gì đã ngủ thế này, không biết có kiếm đủ tiền để nuôi kim chủ được không?”
Tôn Diệp Nhiên đang mơ mơ màng màng, vậy mà cô vẫn có thể trả lời được.
“Được… được mà…”
Cô sẽ nuôi Trác Niên Đông.
Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, Tôn Diệp Nhiên đã thấy mình đang nằm trên giường, bên cạnh là người đàn ông còn đang ngủ. Tôn Diệp Nhiên nghĩ một lúc rồi hôn trộm một cái lên trán Trác Niên Đông.
Cô lật chăn ra, vừa định rời giường thì đã bị một bàn tay nào đó kéo lại. Cô ngã lên người Trác Niên Đông. Cô ngẩng đầu lên, thấy anh đang cười với mình.
“Sao dậy sớm thế? Ngủ thêm đi.”
“Em đi kiếm tiền nuôi kim chủ.”
Bình luận