– Chẳng qua thứ mà ta đói khát, chỉ là sự đủ đầy của người khác sao?
Cậu ta phì cười sau khi nghe được những hành động của nhân loại chúng tôi làm để đạp lên nhau mà sống sót, điều đó khiến cho tôi muốn đặt ra một câu hỏi vô nghĩa đã biết trước câu trả lời
– Chủng tộc của anh thì sao?
Vừa dứt câu thì âm thanh lặng thinh lại quay về, tôi có cảm giác cậu ta đang nhìn mình nhưng chưa thể đáp lại ngay được nên đành chờ thêm một lúc đến khi tiếng thở dài cất lên với giọng điệu như tự chê trách mình
– Với sức mạnh càng lớn thì việc xâu xé nhau lại còn đau hơn, nhưng thời của tôi đã qua rồi… Nhưng của nhân loại thì chưa.
Nếu hai mắt tôi đã không mù loà cả đi thì vẫn khó mà tin chàng thanh niên ngồi kề bên lại là một hậu duệ của đời quỷ vương cuối cùng một cái miệng già đời như vậy, nhưng đúng thật như anh ta nói nên giờ tôi vẫn còn ngồi đây để tiếp tục tìm ra hướng đi cho mình
Và cả, để chuộc lại lỗi lầm đã gây ra.
Bình luận