“Hơn nữa, tôi còn có cách khiến cô ta nghe lời.”
“Chỉ cần khiến cô ấy về bên tôi, anh muốn tôi làm gì cũng được.”
Cố Phàm tuyệt đối sẽ không để tình yêu này chóng tàn. Người đầu tiên mà cậu ta thích là Tôn Diệp Nhiên, người cuối cùng chắc chắn cũng sẽ là cô.
Tiêu Minh bật cười, trong đầu bắt đầu nhớ lại chuyện cũ. Ánh mắt hắn ta bỗng trở nên sắc bén, ngập tràn thù hận.
“Tôn Diệp Nhiên… là cô nợ tôi…”
Bảy năm trước, cha của Tôn Diệp Nhiên là tài xế lái xe tải. Vì làm việc quá sức, không nghỉ ngơi đủ, trong lúc không tỉnh táo, ông đã vô tình lái xe tông chết người ta.
Nạn nhân chẳng phải là ai khác chính là cha mẹ của Tiêu Minh. Ngày đó, anh ta cũng ở trên xe, nhưng may mắn là vẫn giữ được một mạng, còn cha mẹ anh ta thì lại không may mắn như thế.
Họ đã tử vong ngay tại chỗ.
Cha của Tôn Diệp Nhiên cũng không qua khỏi sau hai ngày được điều trị. Mẹ cô vì quá đau buồn nên đã tự sát. Chỉ trong vài ngày, Tôn Diệp Nhiên đã mất tất cả.
Một cô gái mới mười tám tuổi đầu như Tôn Diệp Nhiên bỗng dưng phải gánh vác cả một món nợ khổng lồ, còn phải chịu đựng sự sỉ nhục từ những người xung quanh.
Nhưng đó là điều mà Tiêu Minh quan tâm sao?
Hắn mới là người bị hại. Nếu không phải là do cha của Tôn Diệp Nhiên, hắn đã có một gia đình hoàn chỉnh rồi.
Trong khi đó, tại nhà của Trác Niên Đông.
“Còn đau lắm không?”
Tôn Diệp Nhiên nhìn bàn tay đang được băng bó của Trác Niên Đông, trái tim vô cùng rối bời, hơi thở cũng sắp tắc nghẽn lại. Cô đau, thực sự rất đau.
“Em hỏi câu này rất nhiều lần rồi đấy.”
“Em lo cho anh mà…”
“Cuối cùng cũng đợi được câu này của em.”
“Em cũng không phải là người vô tâm vô phế!”
“Được rồi, bà cô của anh ơi, đừng khóc nữa.”
Tôn Diệp Nhiên gật đầu, tự giác lau nước mắt đi. Trác Niên Đông kéo cô gối đầu lên đùi mình. Tôn Diệp Nhiên xoay người lại, ôm hông anh. Những vỏ bọc mà cô dùng để bảo vệ bản thân cũng đã được gỡ xuống. Cô thủ thỉ với anh.
“Sau này… em sẽ cố… kiếm thật nhiều tiền… để chống lưng cho anh.”
“Tài sản của anh sẵn sàng đứng tên em.”
“Em không cần…”
Tôn Diệp Nhiên muốn tự mình kiếm cơ. Trác Niên Đông hoàn hảo như thế, cô không thể mãi mãi chỉ làm một con người thấp bé được. Cô không cho phép điều đó. Cô phải trở thành một người xứng đáng đứng bên cạnh anh.
“Trong nhà chỉ cần một người biết kiếm tiền là đủ rồi.”
“Em cũng muốn nuôi anh mà…”
Bởi vì lúc cô không có gì cả, chính Trác Niên Đông đã cưu mang cô, cứu vớt cô từ chốn địa ngục trần gian.
Vào một ngày đông lạnh giá của bảy năm trước.
Tôn Diệp Nhiên ngồi ở trạm xe buýt, trên người mặc một chiếc áo khoác mỏng manh, mặt mũi bơ phờ, bàn tay đỏ ửng lên vì tuyết rơi, đôi môi vốn dĩ hồng hào cũng vì quá lạnh mà trở nên nhợt nhạt, bong tróc. Cô đang ôm một chiếc balo cũ đã sờn da, dưới chân còn có hai chiếc hộp khá lớn.
Cô không có tiền, cũng không có nơi để về. Số tiền cha mẹ tích góp bao nhiêu năm đã bị rút ra hết, căn nhà mà họ để lại cũng đã bị bán để trả nợ.
Tôn Diệp Nhiên vì quá mệt mà đã ngủ thiếp đi. Cô nghiêng đầu, bỗng dưng lại có một bàn tay ấm áp nào đó đỡ lấy.
Cô bỗng dưng bừng tỉnh.
“Anh…”
Tôn Diệp Nhiên vốn dĩ rất cảm động, nhưng khi nhìn thấy Trác Niên Đông thì cô đã thôi ngay.
“Anh lại đến cười nhạo tôi? Anh… giờ anh vừa lòng rồi đấy! Tôi…”
“Tôi cười nhạo em lúc nào?”
“Anh lúc nào cũng bắt nạt tôi!”
“Làm người của tôi đi, tôi cho em bắt nạt lại.”
Hóng lắm, th nhanh ra cháp mới nha,hay lắm ạh.
Hihi ngày nào cũng có nha <3