“Con yên tâm, con trai bác không phá sản được đâu.”
“Con có tiền mà… anh ấy phá sản, cùng lắm con nuôi cũng được mà.”
“Nhiên Nhiên, con thật tốt…”
Trác lão phu nhân nghe được, cảm động khôn xiết. Nếu là người phụ nữ khác, có lẽ là đã bỏ của chạy lấy người rồi. Chỉ có Tôn Diệp Nhiên mới là tốt nhất. Nhà bà có phúc cho nên Trác Niên Đông mới có thể gặp được cô.
Tôn Diệp Nhiên gượng cười. Thực ra, cô chưa từng nghĩ Trác Niên Đông sẽ phá sản. Anh muốn phá sản cũng khó lắm.
…
Về đến nhà, Trác lão phu nhân lại bắt đầu khoe khoang với Trác Niên Đông. Tôn Diệp Nhiên tốt, vô cùng tốt. Cô được bà ấy nâng lên tận chín tầng mây xanh. Lúc này, Tôn Diệp Nhiên đang đi tắm, chỉ có hai mẹ con tâm sự với nhau.
“Đấy, con biết không? Nhiên Nhiên còn nói con sẽ nuôi con nếu con phá sản đấy.”
“Ước gì con có thể phá sản…”
Nếu được Tôn Diệp Nhiên nuôi thì quá tốt rồi. Anh muốn được thử cảm giác được bao nuôi, cưng chiều. Tôn Diệp Nhiên đối xử với anh như là phi tần hậu cung, làm anh phải tìm đủ mọi cách để được thị tẩm.
Chưa có kim chủ nào lại khổ sở như anh cả!
Trác Niên Đông vừa dứt lời thì đã bị mẹ mình cốc một cái vào đầu.
“Mày hi vọng nhà này ra đường ở hết à? Mày muốn Nhiên Nhiên sống khổ lắm à?”
“Không, không, con sai rồi.”
Trác Niên Đông xoa vùng đầu vừa bị đánh. Đúng lúc đó, Tôn Diệp Nhiên vừa từ trên lầu đi xuống. Trác Niên Đông vội ôm lấy cô, làm nũng.
“Cục cưng, người ta đau chết đi được. Cục cưng mau đến an ủi anh đi.”
“Anh sao vậy?”
Trác lão phu nhân không ngờ con trai mình lại có thể giả nai đến mức này. Người ngoài nhìn vào, có ai còn nghĩ đây là Tổng giám đốc Trác cao cao tại thượng chứ? Đây rõ ràng là nam trà xanh!
Tôn Diệp Nhiên xoa đầu Trác Niên Đông, thuận theo ý anh.
“Hết đau chưa?”
“Chưa. Em phải thương anh nhiều hơn một chút.”
“Ăn tối thôi.”
Trác Niên Đông ngay lập tức buông Tôn Diệp Nhiên ra. Nếu cục cưng đói bụng thì sẽ không thể cùng anh “tập thể dục” mỗi tối được.
Tôn Diệp Nhiên ngồi xuống ghế. Cả Trác lão phu nhân và Trác Niên Đông đều đã bắt đầu ăn, nhưng bát của cô vẫn còn sạch bong, đũa còn chưa đụng tới.
“Em sao vậy? Mau ăn đi.”
Tôn Diệp Nhiên thấy bản thân không có tâm trạng ăn chút nào. Cô nhìn món gì cũng không thấy ngon, kể cả món trứng chiên mà cô thích nhất.
“Nhiên Nhiên.”
Chất lỏng đột nhiên trào ngược lên họng, Tôn Diệp Nhiên ngay lập tức bịt miệng rồi chạy đi tìm nhà vệ sinh. Trác Niên Đông sợ hãi, chạy theo cô.
“Nhiên Nhiên! Em sao vậy?”
Tôn Diệp Nhiên nôn thốc nôn tháo, Trác Niên Đông sợ đến xanh mặt.
“Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên, chúng ta đi bệnh viện đi.”
Tôn Diệp Nhiên lắc đầu, bấm nút xả bồn cầu. Trác lão phu nhân thấy hơi nghi ngờ.
“Nhiên Nhiên, đã bao lâu rồi con chưa đến ngày?”
Tôn Diệp Nhiên lắc đầu, chính cô cũng chưa từng để ý chu kỳ của mình. Nó đến thì đến mà đi thì đi thôi.
“Con không nhớ.”
“Mẹ, mẹ hỏi cái đó làm gì?”
“Thằng này, sao mày ngốc thế?”
Một lúc sau, Trác Niên Đông mới ngớ người ra. Anh ngốc thật. Sao anh lại chậm hiểu đến thế chứ?
Trác Niên Đông vừa nghĩ vừa cười, còn Tôn Diệp Nhiên thì vẫn ngơ ngác, không hiểu được mạch suy nghĩ của hai mẹ con nhà kia.
“Có chuyện gì sao?”
“Hay là em mang thai rồi? Nhiên Nhiên, chúng ta sắp có con rồi!
“Mang thai? Không thể nào…”
“Chúng ta vẫn dùng…”
Lần nào Trác Niên Đông cũng dùng biện pháp an toàn mà. Trác Niên Đông cười hớn hở, đỡ Tôn Diệp Nhiên đứng dậy, nắm lấy hai bàn tay cô.
“Cũng đâu phải có thể tránh một trăm phần trăm.”
“Cục cưng, em có thấy nòng nọc của anh khoẻ không?”
Bình luận