“Mày có giỏi thì mày sinh đi mà cứ b.ắ.t Nhiên Nhiên sinh!”
“Con sinh được thì đã sinh rồi!”
Trác Niên Đông cũng không nỡ nhìn Tôn Diệp Nhiên phải chịu nỗi đau khi sinh con, chỉ là anh muốn chắc chắn cô sẽ không rời khỏi anh mà thôi. Nếu như có con, cô nhất định sẽ vì con mà ở lại bên anh.
“Mau đi ngủ đi, cho Nhiên Nhiên còn nghỉ ngơi.”
“Đi, mau dỗ anh đi.”
Người đàn ông này thật là trẻ con, nhưng dĩ nhiên dáng vẻ trẻ con ấy chỉ có những người thân yêu nhất của Trác Niên Đông mới được nhìn thấy. Thú thật, ở bên anh, Tôn Diệp Nhiên thấy rất vui. Chưa từng có ai dung túng cô như anh.
Tôn Diệp Nhiên và Trác Niên Đông cùng nhau quay về phòng ngủ. Anh cũng tự động kiềm chế, biết hôm nay cô bị thương nên cũng chỉ dám trêu cô chứ không dám làm thật.
Sao anh nỡ làm cục cưng của anh khóc được chứ?
“Nhiên Nhiên, anh hứa với em, anh chỉ ôm em thôi.”
“Cái ôm của anh cũng có thể khiến người ta có thai đấy.”
“…”
Cô không tin tưởng anh một chút nào.
…
Trong khi Tôn Diệp Nhiên và Trác Niên Đông đang vui vẻ bên nhau, Tiêu Minh ở trong căn nhà rộng lớn, trống trải, ngồi uống rượu một mình. Hắn ta đã uống mấy chai liền, những chai thuỷ tinh bị v.ứ.t lăn lóc trên sàn nhà.
Vì say rượu, mặt hắn ta đỏ bừng lên, hai mắt lờ đờ, sớm đã không thể nhìn thấy rõ ràng sự vật trước mắt. Hắn ta không thể tin nổi mọi thứ đã tan tành chỉ sau một đêm.
Hạ Nhiên nói yêu hắn như thế, vậy mà vừa mới nghe hắn mất việc, cô ta đã bỏ của chạy lấy người.
Tiêu Minh định uống thêm nữa, phát hiện chai rượu cuối cùng đã cạn. Hắn n.é.m chai rượu vỡ tan, loạng choạng đi ra ngoài để mua thêm rượu. Tuy nhiên, hắn sờ khắp người, lại nhớ ra bản thân đã dùng đồng tiền cuối cùng để m.u.a đống rượu kia.
“Aa! Tôn Diệp Nhiên! Cô mau cho tôi tiền! Mau cho tôi tiền!”
Đáng tiếc là Tôn Diệp Nhiên đã không còn là cái máy ATM cho Tiêu Minh nữa rồi.
“Tôi không can tâm! Tôn Diệp Nhiên! Mau đưa tiền cho tôi!”
Vừa dứt lời, Tiêu Minh đã ngất đi.
…
Sáng hôm sau, Trác lão phu nhân đã canh trước cửa phòng Trác Niên Đông và Tôn Diệp Nhiên. Hôm qua, bà đã cố ý thức cả đêm để xem cô có bị Trác Niên Đông bắt n.ạ.t hay không, nhưng khổ nỗi là tường cách âm quá tốt nên không nghe được gì.
“Mẹ, mới sáng sớm mà mẹ đã ra đây làm gì?”
“Bác, bây giờ còn sớm lắm.”
Tôn Diệp Nhiên cũng ló mặt ra. Trác lão phu nhân thấy cô liền niềm nở, khác hẳn với cách bà cư xử với Trác Niên Đông. Nhưng đột nhiên, nụ cười của bà tắt ngấm.
“Bác, sao vậy?”
“Mày lại ăn hiếp con bé à? Sao đến cả bệnh nhân mà mày cũng không tha thế?”
“Con… con vô tội.”
Sao ai nấy cũng nghĩ anh là cầm thú, động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới vậy chứ?
“Nhiên Nhiên, con không cần phải bảo vệ nó đâu.”
“Không phải. Bác… anh ấy không làm gì thật.”
Trác Niên Đông gật đầu, hai mắt ươn ướt. Đêm qua, anh sống thanh tâm quả dục, làm hoà thượng chính hiệu mà.
“Vậy chẳng lẽ mấy vết trên cổ con là do muỗi cắn?”
Theo như bà biết thì đứa con trai của bà không có ngoan ngoãn đến thế. Trác Niên Đông trong mắt mẹ mình chính là bên ngoài vàng ngọc, bên trong thối rữa, là một con sói đội lốt cừu chính hiệu.
Tôn Diệp Nhiên thi thoảng vẫn bị nước mắt cá sấu của anh lừa.
“Thật sự là do muỗi cắn ạ.”
“Con không nói dối chứ?”
“Con nói thật.”
“Ừ, vậy thì tốt.”
Vậy là Trác lão phu nhân tin ngay. Trác Niên Đông thực sự nghi ngờ mình có phải con ruột của bà hay không.
“Cục cưng à, kim chủ của em đang bị bỏ rơi đấy, kim chủ còn mỗi em thôi.”
“Yên tâm, kim chủ chưa hết tiền thì tôi không dám bỏ chạy đâu.”
Bình luận